Vợ chồng tôi mới cưới được hơn một năm thì có thai. Giờ thai được 8 tháng, bụng tôi to tướng, đứng lâu là phù chân, mỗi lần cúi xuống gội đầu cũng phải chống tay vào tường vì mỏi lưng rát vai. Chồng tôi hiểu, nên chiều nào cũng gội đầu, massage cho tôi nhẹ nhàng.
Hôm đó mẹ chồng lên chơi, thấy cảnh con trai ngồi gội đầu cho vợ thì lập tức sa sầm mặt:
“Nó có phải cụt tay cụt chân đâu mà mày phải hầu như bà hoàng thế? Chửa đẻ là chuyện của đàn bà, chiều quá hóa hư đấy con ạ!”
Tôi nghe mà tủi thân, chỉ biết cười trừ. Chồng tôi nhẹ nhàng:
“Vợ con đang mệt thật mà mẹ. Con làm giúp chút có sao đâu.”
Nhưng cả ngày hôm đó mẹ chồng cứ hậm hực, bóng gió, nói tôi giả bệnh, bắt nạt con trai bà. Tôi nhịn. Nhưng đến đêm, khi cả nhà vừa tắt đèn được một lúc thì tôi đau bụng quằn quại, ôm bụng gào lên giữa đêm.
Mẹ chồng giật mình tỉnh dậy, bật đèn thấy tôi đang vật vã dưới sàn, mồ hôi ướt hết tóc, tay vẫn cố nắm lấy điện thoại để gọi cấp cứu. Bà hốt hoảng:
“Ơ… đau đẻ à? Đau thật à? Trời ơi… để mẹ gọi xe, để mẹ lấy đồ, trời ơi con ơi cố lên…!”
Bà chạy vòng vòng không biết nên làm gì. Còn chồng tôi, bình tĩnh ẵm tôi xuống nhà, hai vợ chồng được đưa đi viện ngay lập tức. Rất may chỉ là động thai do quá mệt, thiếu ngủ và căng thẳng.
Lúc đó, bác sĩ chỉ nói một câu:
“May là tới kịp, nếu để thêm 1-2 tiếng nữa có khi mất cả mẹ lẫn con.”
Sáng hôm sau, mẹ chồng vào viện nhìn thấy tôi nằm cắm kim truyền trên giường bệnh, gầy sọp hẳn đi, đôi chân phù tím bầm. Bà ngồi xuống ghế, lặng người, rồi nắm tay tôi bật khóc:
“Mẹ xin lỗi… mẹ không nghĩ là con lại yếu đến mức đó… Mẹ sai rồi…”
Tôi không trách, chỉ nhìn bà và nói:
“Không ai muốn yếu, mẹ ạ. Nhưng có thai, có con rồi, phụ nữ buộc phải mạnh. Và nếu được yêu thương, họ sẽ mạnh hơn nhiều.”
Từ hôm đó, mẹ chồng thay đổi hẳn. Bà ở lại phụ chăm tôi đến khi sinh, thậm chí còn xung phong gội đầu cho tôi khi chồng bận. Còn tôi, lần đầu tiên thấy lòng mẹ chồng… không phải không có chỗ ấm.