Nhà tôi không có gì ngoài tiền. Bao nhiêu năm, tôi chỉ biết vun vén, lo làm ăn, nghĩ rằng có tiền là giữ được tất cả. Nhưng rồi cái ngày định mệnh cũng đến – con trai tôi bị bệnh nặng, bác sĩ bảo chỉ có cách duy nhất: ghép gan.
Tôi òa khóc, nói với chồng:
– “Anh để em đăng ký ghép, tìm nguồn hiến bên ngoài đi, đắt mấy cũng được, miễn cứu được con.”
Nhưng chồng tôi lắc đầu, kiên quyết:
– “Không! Gan của cha cho con mới là chắc chắn nhất. Anh sẽ làm.”
Nghe mà nghẹn. Trong lòng tôi vừa thương vừa lo, nhưng cũng thấy yên tâm vì chồng cứng rắn. Thế là hai cha con cùng làm xét nghiệm.
Đến ngày bệnh viện trả kết quả, tôi run đến mức không dám mở phong bì. Người bác sĩ chỉ khẽ liếc nhìn tôi, ánh mắt lạ lùng, rồi chậm rãi nói:
– “Gan thì phù hợp… nhưng… ADN không trùng khớp. Đây… không phải cha con ruột.”
Cả căn phòng như sụp đổ. Tôi chết điếng, tay chân run lẩy bẩy, mặt tái nhợt. Bao năm giấu kín, cuối cùng sự thật vẫn lộ ra. Tôi quỵ xuống, lí nhí xin lỗi, chờ cả nhà chồng lao vào sỉ vả, xua đuổi. Nhưng trái ngược hoàn toàn…
Chồng tôi chỉ im lặng rất lâu. Mẹ chồng thì ôm cháu vào lòng, rớm nước mắt. Không một lời chửi mắng, không một câu sỉ nhục. Đến tối, cả nhà ngồi quây lại, chồng tôi lặng lẽ đặt trước mặt tôi một túi tiền, bên trong đúng 500 triệu, rồi nói:
– “Coi như đây là phần bù đắp. Nhưng… mai em hãy chuẩn bị sẵn sàng, vì còn một chuyện nữa mà cả đời này em không ngờ tới.”
Cả căn phòng lặng đi, tôi sững người, ngẩng lên nhìn, tim đập loạn xạ. Rốt cuộc, chuyện động trời gì nữa đang chờ tôi?