Cái Bóng Sau Tấm Màn Cưới
1. Ngày cưới rạng rỡ
Đám cưới Thu diễn ra tưng bừng. Ánh đèn sáng lấp lánh, mọi người chúc mừng cô gái quê lấy được Hoàng – chàng trai phố thị bảnh bao, công việc ổn định, gia đình khá giả. Thu mỉm cười, tim ngập tràn hạnh phúc. Cô tin rằng, từ nay, cuộc đời mình bước sang trang mới.
Nhưng ngay đêm tân hôn, khi khách khứa vừa ra về, Hoàng đã lộ rõ bản chất. Anh thẳng tay gom hết vàng cưới, tiền mừng, cất vào két sắt.
– Từ giờ, mọi tài sản anh quản. Em đừng giữ riêng gì cả. – Anh nói dứt khoát.
Thu ngỡ ngàng, nhưng rồi cố nuốt xuống. “Đàn ông có gia trưởng cũng bình thường. Chỉ cần mình nhẫn nhịn, hạnh phúc sẽ đến,” cô tự trấn an.
2. Cái bóng trong nhà
Những ngày sau, Thu nhận ra mình chẳng khác cái bóng trong nhà.
Cô muốn mua đôi giày mới, Hoàng quắc mắt:
– Vẽ chuyện, giày cũ còn dùng được.
Cô muốn gửi tiền biếu mẹ ruột, anh gạt đi:
– Đừng mang tiền nhà này cho người ngoài.
Hoàng quyết định mọi thứ, từ bữa ăn đến chuyện lớn. Thu chỉ biết im lặng, cố gắng chu toàn bổn phận. Nhưng mỗi đêm nằm bên chồng, lòng cô lặng như tờ, chỉ cầu mong thời gian rồi sẽ khiến anh thay đổi.
3. Biến cố
Chưa đầy một tháng sau cưới, biến cố ập đến. Một buổi chiều, công an ập vào nhà, mời Hoàng đi vì liên quan đến đường dây cá độ bóng đá.
Thu chết sững, hai chân run rẩy. Hóa ra, sau vẻ ngoài đàng hoàng, Hoàng đã chìm trong nợ nần từ trước cưới. Toàn bộ tiền vàng cưới, anh đã nướng sạch.
Tin lan ra, họ hàng xì xào. Nhà chồng mắng Thu “mang vía xấu”, nhà ngoại thì tức nghẹn vì con gái khổ.
Thu chạy đến đồn công an, thấy Hoàng bị dẫn giải, mặt mày tái mét. Cô bật khóc:
– Anh có sao không?
Nhưng Hoàng hất tay:
– Cô tránh xa tôi! Tôi khổ là tại cô, cưới về chẳng mang lại may mắn gì!
Câu nói như nhát dao xuyên tim.
4. Sự thật trần trụi
Những ngày sau, Thu rơi vào vòng xoáy chỉ trích. Bố mẹ chồng lắc đầu:
– Con dâu gì mà chẳng giúp được chồng, chỉ mang phiền phức.
Bố mẹ ruột khuyên:
– Con ơi, bỏ đi, đừng giam đời mình vào kẻ như thế.
Thu giằng xé. Tình yêu mười mấy năm thanh xuân đặt vào Hoàng, chẳng lẽ chỉ là lầm lạc?
Rồi một người bạn thân đưa cho Thu tập giấy nợ: toàn bộ vay mượn từ trước cưới, với lãi cắt cổ. Cô bàng hoàng nhận ra, Hoàng cưới vợ chẳng qua để che giấu sự sa ngã, mong bám víu vào gia đình có thêm chỗ dựa.
Nước mắt cạn khô. Thu hiểu: nhẫn nhịn không đem lại hạnh phúc, chỉ khiến mình mất dần tự trọng.
5. Rẽ ngang
Một sáng, Thu thu dọn đồ. Mẹ chồng chặn lại, xỉa xói:
– Con gái nhà nghèo, tưởng được gả vào nhà khá giả mà hưởng phúc. Giờ gặp chuyện thì bỏ chạy, đồ bạc tình!
Thu lặng im, nhưng khi bước ra cổng, cô quay lại:
– Con không bỏ chạy. Con chỉ chọn con đường để được sống đúng nghĩa.
Cô trở về nhà mẹ đẻ, bắt đầu lại công việc kế toán ở công ty nhỏ. Ban đầu, ánh mắt thiên hạ khiến cô tủi thân, nhưng từng ngày, cô vực dậy. Đồng lương ít ỏi, nhưng là mồ hôi công sức của chính mình.
6. Cái giá Hoàng phải trả
Hoàng sau thời gian tạm giam được thả, nhưng nợ nần đè nặng. Bạn bè quay lưng, họ hàng xa lánh. Anh ta nhiều lần gọi cho Thu, lúc thì năn nỉ:
– Em về đi, anh hối hận rồi…
Lúc khác lại đe dọa:
– Nếu cô không về, tôi khiến cô khốn khổ!
Thu chỉ lặng lẽ đổi số, dứt khoát đoạn tuyệt. Tin Hoàng phải bán cả nhà trả nợ, sống chui lủi, lan khắp phố phường. Người ta thương Thu vì quyết đoán rời bỏ kịp lúc.
7. Con đường mới
Một năm sau, Thu đã khác. Cô tự tin, tự lập, dành dụm mua được chiếc xe máy. Cô học thêm chứng chỉ kế toán trưởng, mơ một ngày mở dịch vụ riêng.
Tình cờ, một chiều mưa, cô gặp lại Hoàng ở quán cà phê. Anh gầy rộc, quần áo nhếch nhác, ánh mắt cụp xuống khi thấy cô.
Thu nhìn anh, trong lòng không còn giận, chỉ thấy trống rỗng. Cô khẽ thở dài, bước đi. Bởi cô hiểu, hận thù chẳng ích gì. Quan trọng là bản thân đã thoát khỏi bóng tối.
8. Hồi kết
Một buổi tối, Thu đứng trên ban công căn phòng trọ nhỏ, gió lùa qua mái tóc. Dưới sân, đám trẻ nô đùa, tiếng cười trong trẻo. Cô mỉm cười, lòng thanh thản.
Cái bóng mờ mịt sau tấm màn cưới đã tan biến. Giờ đây, cô là người phụ nữ tự làm chủ đời mình.