Vợ tôi mất vì bạo bệnh, để lại đứa con trai mới 4 tuổi. Cả nhà còn chưa nguôi nỗi buồn thì tôi – kẻ đàn ông cô độc – đã âm thầm tính chuyện tái hôn với một cô gái kém mình gần chục tuổi. Tôi định đợi qua 100 ngày của vợ để tránh điều tiếng, nhưng thực lòng, trái tim tôi đã hướng về người mới.
Tối hôm đó, đúng 49 ngày, trời đổ mưa lất phất. Cả nhà vừa thắp hương xong thì bất ngờ tấm ảnh của vợ trên bàn thờ đổ nghiêng. Nghĩ là do gió, tôi định lại gần để dựng lại. Nhưng khi vừa nhấc khung ảnh lên, tôi giật bắn mình – phía sau tấm ảnh, kẹt giữa khung gỗ và mặt kính, là một chiếc USB màu đen.
Tò mò, tôi mở laptop kiểm tra. Trong USB là hàng chục video được quay bằng camera bí mật đặt ngay trong phòng ngủ của tôi… và hình ảnh khiến tôi lạnh sống lưng: vợ tôi, lúc còn sống, đã nhiều lần lén mở tủ lấy ra một chiếc hộp gỗ, bên trong là cả xấp tiền mặt và giấy tờ nhà đất.
Nhưng sốc hơn, ở đoạn video cuối, cách ngày cô ấy mất chỉ 1 tuần, vợ tôi ngồi trước camera, gương mặt hốc hác, nói:
“Nếu anh đang xem được clip này… nghĩa là em đã đi rồi. Anh phải biết, trong tủ ngăn dưới cùng, dưới lớp ván đáy, là số tiền 5 tỷ em tích cóp để phòng thân cho hai cha con. Nhưng… anh phải cẩn thận với cô gái tên N., cô ấy không phải người anh nghĩ đâu.”
Tôi chết lặng. Cô gái N. kia… chính là người mà tôi định cưới.
Ngay hôm sau, tôi giả vờ rủ N. dọn sang ở thử, rồi âm thầm gài camera. Kết quả y như lời vợ: cô ta mò mẫm tìm đúng chỗ giấu tiền ngay trong đêm.