Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Tôi bỏ vợ để cưới một cô gái làm quán hát ở Lào Cai, nhưng chỉ 5 ngày sau kết hôn tôi đã hối hận

Tôi bỏ vợ để cưới một cô gái làm quán hát ở Lào Cai, nhưng chỉ 5 ngày sau kết hôn tôi đã hối hận

Thanh Thanh 15 Tháng 10, 2025

Đêm tôi ngồi trên chuyến tàu SP1 rùng rình vượt qua cầu Thái Hà, bánh sắt gõ đều lên mối nối như nhịp tim được đúc bằng gang, tôi mới nhận ra ký ức có thể có mùi. Nó phả lên mũi tôi cái mằn mặn của sương miền núi, cái ngai ngái quện cỏ dại và rượu táo mèo, có cả mùi nước hoa rẻ tiền ai đó đã xịt thành sương trong căn phòng nhiều bóng đèn đổi màu. Từ khi rời Lào Cai về Hà Nội được bốn mươi chín ngày, đêm nào tôi cũng nghe thấy một câu hát ấy, đều đặn như đồng hồ treo trong bếp mẹ: “Trăng lên đỉnh núi, em gọi tên người bằng hơi thở…”, giọng nhỏ như lông tơ nhưng có gai, chạm thì rát, buông thì nhớ.

Tôi ban đầu không định đi quán hát. Chuyến công tác đó chỉ là vài buổi họp với bên mỏ đá, một bữa tối cảm ơn, một đêm cho bạn bè “xả” trước khi về. Tụi nó kéo tôi vào một quán karaoke trên phố Khánh Yên, biển chữ neon “Sương Mù” chớp tắt. Cô bé đứng ở cửa cười với tôi bằng cái miệng kẻ chỉ, nói “anh dùng phòng nào”. Một giờ sau, khi mic chuyền tay, chai rượu chuyền tay, tiếng cười sền sệt bắt đầu vỡ thành miếng, cô ấy bước vào. Không quá trắng, không quá đẹp theo kiểu lộng lẫy của tiếp viên qua tay thợ trang điểm khéo. Nhưng cái tròng mắt mỏng như thấu kính ấy, mỗi lần hát cao, nó lóe lên. Cô tự giới thiệu bằng một cái tên đơn giản, dễ quên: Sương.

Tôi không quên. Buổi ấy, cô chỉ nhận mỗi bài “Núi rừng” ai đó yêu cầu, còn lại cáu khẽ khi một anh bạn tôi sấn sổ muốn “đi tăng hai”. “Em chỉ hát,” Sương nói, giọng bình thản, “quán em không có tăng.” Câu nói bị nhấn chìm bởi tiếng hô “đi đi”, nhưng ở tôi thì nó mắc lại. Khi về khách sạn, đầu tôi mờ như tường nhà đẫm sương. Ở Hà Nội, vào bữa cơm, tôi lơ đãng nhai. Vợ đặt chén canh trước mặt, bảo: “Ăn đi.” Tôi không ăn, tôi đếm. Đếm tiếng tàu chạy trong đầu, đếm những bóng đèn đổi màu, đếm mỗi lần Sương tì tay lên thành ghế mà lặng im.

Cái “lặng im” ấy khiến tôi nghĩ mình hiểu cô. Tôi thậm chí nghĩ mình yêu. Yêu kiểu đàn ông ba lăm nghĩ mình có quyền bắt đầu lại cuộc đời bằng một gói cảm xúc đựng trong túi nylon. Tôi nói với vợ chuyện ly hôn như người xin phép đổi chỗ ngồi trong rạp: “Anh thấy không còn… cảm xúc.” Vợ nhìn tôi lâu, mắt sậm đi như một đốm lửa mới dập. Cô hỏi: “Có ai khác?” Tôi im. Cô cười, cái cười mảnh như sợi dây: “Nếu anh nghĩ anh đã thấy ‘ai khác’, anh cứ đi.”

Tôi đi. Tôi ký những giấy tờ mà chữ ký tay run như người vừa uống thuốc ho. Tôi sắp xếp ít đồ vào một cái va li nhỏ, bấm vé tàu ngược Lào Cai, như một người đi ngược chiều gió vì tin rằng ở đầu kia là một mùi hương sẽ chữa hết những yết hầu đã khô.

Sương ngạc nhiên khi tôi đứng trước cửa nhà trọ của cô—một căn phòng trên gác hai khu chợ Cốc Lếu, lan can gỉ xanh. Cô ngồi xuống giường, nhìn tôi hồi lâu như soi một chiếc cúc rơi bên hiên, không phải không biết láy, mà nghĩ có nên nhặt. “Anh lên làm gì?” cô hỏi. Tôi nói thẳng: “Anh muốn cưới em.”

Cô bật cười—tiếng cười có mùi mưa rào: “Anh điên à?” Tôi gật: “Có thể.” Cô đứng dậy, đi về phía cửa sổ, kéo tấm rèm in bông hoa đỏ đã phai. “Anh biết gì về em? Ngoài mấy bài em hát?” Tôi đáp: “Biết vừa đủ để thấy mình muốn bắt đầu lại.”

Cô im một lát, rồi hỏi: “Anh đã bắt đầu lại đời ai chưa?” Câu hỏi đuổi theo tôi như chiếc bóng. Tôi nói: “Anh đã ly hôn.” Cô xoay người lại, nhìn tôi với một thứ pha giữa thương hại và giận dữ: “Anh bỏ vợ rồi mới lên đây nói yêu em?”

Tôi thấy phủi cát: “Đúng.” Cô gật, giọng khô: “Tệ.” Rồi, không hiểu sao, cô khóc. Tôi chưa bao giờ thấy ai khóc đẹp như vậy: không méo mó, không gào, chỉ là nước tràn ra như một con suối quá đầy. “Em… không muốn bắt đầu bằng cái tệ của người khác.” Cô nói, rồi lại cười, một nụ cười mòn như tay cầm của cái nồi cũ: “Nhưng cũng không biết từ chối ai đến đứng dưới hiên mình lúc mưa.”

Cưới. Chúng tôi làm một lễ cưới nhỏ như một bữa cơm ở nhà người miền núi: có xôi ngũ sắc, có rượu ngô, có mấy người bạn cô trong quán và hai anh thợ mỏ tôi quen lần trước. Tôi gọi điện cho mẹ, mẹ hít vào một hơi dài. Tôi không gọi cho vợ cũ. Chúng tôi thuê một căn phòng gần ga, treo tấm rèm mới, mua một ấm đun nước siêu tốc. Sương ngủ nhẹ như sương, mỗi khi mở mắt lại tròn xoe như một đứa trẻ bị đánh thức giữa giấc ngủ trưa. Tôi bận bịu dọn đồ ra vào đến mức quên mất câu hỏi đầu tiên cô đặt cho tôi: “Anh đã bắt đầu lại đời ai chưa?” Tôi chỉ nghĩ mình bắt đầu lại đời mình.

Ngày thứ năm sau cưới, khi tôi dậy rửa mặt lúc bảy giờ sáng, Sương đã mặc áo khoác mỏng, cột tóc cao. “Em đi đâu?” tôi hỏi, ngáp. “Em đi hát,” cô đáp, giọng nhẹ hều như nói “em đi chợ”. Tôi đứng sững. “Hát… ở quán?” “Ừ.” Cô đưa mắt ra cửa sổ. Sương không giấu, không ỡm ờ. “Em đã nói với anh, em chỉ biết hát.”

Tôi cười, tiếng cười bật ra như một con lò xo bị cạy khỏi hộp. “Em cưới rồi mà còn ‘đi làm’?” Sương nhíu mày: “Em đi hát. Tiền nhà, tiền ăn, tiền áo ấm. Em không đợi anh gửi.” Tôi hạ giọng: “Anh không muốn em ở nơi đó.” “Đó là đâu?” Cô hỏi. “Một cái quán, nhiều người say.” “Người say thì khát,” cô lầm bầm. “Em hát cho họ bớt khát.”

Tôi thấy mình bị nhân hoá thành đám khói loãng bay ra khỏi phổi. Buổi trưa, tôi ngồi một mình trong phòng, nghe tiếng còi tàu vọng xa, nhìn cái gối Sương vừa tựa, để lại vệt tóc đen. Tôi gọi cho một anh bạn ở Lào Cai, bảo: “Cậu biết quán ‘Sương Mù’ không?” Anh cười: “Ai mà chả biết.” Tôi hỏi: “Chủ quán là ai?” Anh đáp: “Mẹ Cầm, cứng lắm.” Tôi hỏi: “Gái ở đó…?” Anh cười khẩy: “Em cậu mới cưới… cũng ở đó đấy. Cẩn thận.” Cái từ “cẩn thận” ấy như một viên đá ai nhét vào miệng tôi, tôi ngậm mà không nhai.

Tối, tôi theo Sương. Quán nằm dưới chân dốc, bên một con suối đen. Tôi đứng ở đối diện, dưới bóng một cây xà cừ, nhìn bóng cô nhập vào bóng đèn. Cô vào trong. Một lúc sau, cánh cửa VIP mở, một người đàn bà to, tóc uốn, cổ đeo dây vàng to bằng rễ cây, kéo cô vào. Tôi chỉ nhìn thấy Sương cúi đầu. Những chiếc bóng khác lượn. Đàn ông cười. Tôi đi về, đầu đặc như tro.

Đêm đó, Sương về muộn.Áo cô ám mùi khói thuốc và nước hoa rẻ. Cô đặt một xấp tiền nhỏ lên bàn, nói: “Anh cho em ít thời gian.” “Bao lâu?” “Đến cuối tháng.” “Để làm gì?” “Để… hát hết những bài em cần hát.”

Tôi nhìn cô. Câu trả lời bất minh như một chiếc rèm không đủ che nắng. Tôi cáu: “Em ngựa quen đường cũ.” Một cái gì trong mắt Sương tắt lịm. Cô cười nhạt: “Đường cũ của ai thì ai biết.”

Tôi nhắn cho vợ cũ—người duy nhất còn có thể nghe tôi nói mà không ngắt cuộc gọi—một tin khó nhằn: “Anh sai?” Cô trả lời sau mấy phút: “Sai từ chỗ anh nghĩ tình yêu là cái vé tàu. Lên xuống ga nào cũng được.” Tôi muốn giận, nhưng chỉ thấy mệt.

Ngày hôm sau, tôi lại theo Sương. Không hào hứng, không hứng khởi, chỉ là như người đứng canh bếp than, sợ lửa lụi. Lần này, tôi thấy Sương lẻn qua cửa sau. Cánh cửa sắt rỉ hé ra, cô biến vào vùng tối. Tôi vòng qua bên hẻm. Một người đàn ông gầy, đội mũ lưỡi trai, đứng tựa tường, rít thuốc nhìn theo. Một chiếc xe máy màu đỏ không tắt máy. Cái gì đó là lạ. Tôi thọc tay vào túi quần, theo thói quen sờ vào chiếc USB nhỏ vợ cũ từng mua cho tôi “để lưu văn bản”, bỗng nhớ cô từng làm ở một tổ chức bảo vệ phụ nữ và trẻ em bị buôn bán. Một câu nói của cô vòng về như tiếng còi tàu từ ga xa: “Những chỗ đèn nhiều màu hay có bóng đen.”

Đêm thứ ba sau ngày thứ năm—đêm thứ tám của hôn nhân—tôi quyết. Tôi không vào quán, tôi đến Công an phường. Tôi nói lắp bắp với anh trực ban: “Tôi nghi…” Anh nhìn tôi, chất giọng miền xuôi nhưng mỏi: “Anh muốn nói gì thì nói hẳn.” Tôi dốc: “Vợ tôi đi làm ở đó. Tôi không ngăn. Nhưng tôi nghi họ giữ giấy tờ của các cô gái. Nghi có ép buộc.” Mắt anh sáng lên một tia. Anh ghi chép, hỏi thêm tên quán, giờ giấc. Anh cho tôi một số điện thoại. “Về đi. Đừng tự xử,” anh nói.

Tối hôm sau nữa, trời mưa lấm tấm như rắc tiêu lên bát phở. Tôi đứng trong bóng xà cừ. Đúng chín giờ, mấy chiếc xe không biển tiến lại, đèn tắt. Cánh cửa trước quán bị mở bằng một cú đá gọn. Tiếng người hét “kiểm tra hành chính!” Tôi lao lên cầu thang, tim cắm mũi như con cá chim bị kéo khỏi lưới. Tôi thấy Sương trong một phòng nhỏ, không ánh đèn màu, ngồi trước một đống điện thoại, thẻ căn cước nữ, vở ghi chép. Mẹ Cầm bị giữ ở góc, tóc xổ, môi bặm. Một nữ cán bộ đeo khẩu trang đứng giữa phòng, ra lệnh. Tôi định xông vào, một bàn tay chặn ngực tôi. “Anh đứng đây,” một giọng nói quen thuộc. Tôi ngước. Vợ cũ.

Cô tháo khẩu trang. Khuôn mặt cũ hiện ra—một khuôn mặt tôi đã rời đi bằng một chữ ký. Tôi không ngờ gặp cô ở đây, trong vai một người mang thẻ ngành. Cảm giác như ai dựng tấm gương giữa tôi và chính mình. “Em…” “Đừng nói,” cô quay đi. “Giữ bình tĩnh. Em đang làm nhiệm vụ.”

“Sương…?” tôi rụt cổ họng ra khỏi cái lưới. “Cô ấy…”

“Đang là người cung cấp thông tin.” Vợ cũ nhìn tôi, mắt dửng dưng hơn cả mưa. “Bọn em theo dõi vụ này mấy tháng. Cô ấy đồng ý làm mồi nhử, đưa sổ, đưa danh sách nợ, đưa lịch ‘giao hàng’ sang bên kia đường biên. Năm ngày sau cưới, cô ấy đi hát lại là để giữ lời hứa với bọn chị—trở về đúng giờ, đúng buổi, cắm một cây kim ghim vải màu đỏ ở rèm nếu ‘hàng’ chuẩn bị chuyển. Tối nay là cắm.” Cô chỉ tay vào mẩu vải nhỏ cắm ở viền rèm, thứ tôi ngờ ngợ đã thấy rap rối trong bóng tối mà không hiểu.

Tôi dựa lưng vào tường, không cảm nhận được lưng mình. “Em… biết anh cưới?” Vợ cũ nhếch môi: “Có chuyện gì ở thành phố này mà không ai đồn? Anh yên tâm. Em không can thiệp vào hôn nhân của anh. Em chỉ mong… anh đừng phá hỏng công việc của chúng em.” “Anh…” tôi lắp, “anh tưởng…” “Anh tưởng những điều đàn ông hay tưởng,” cô cắt, giọng mệt. “Nhưng thôi, đừng đánh nhau bằng những tưởng tượng nữa. Vào nhìn đi.”

Tôi bước vào phòng. Sương ngẩng lên, thấy tôi, mắt mở to, rồi khép xuống. “Anh đừng ồn,” cô nói nhỏ. “Họ đang ghi lời khai.” Tôi nhìn bàn tay cô—một bàn tay tôi đã nắm khi ký giấy đăng ký kết hôn—bàn tay ấy đang lật những tờ giấy ghi tên, tuổi, khoản nợ, mức “phạt” mỗi lần “không phục vụ”. Có một tờ giấy nhỏ mằn mặn nước. Tôi nhận ra chữ cô: ngay dòng dưới cùng của sổ, một hàng chữ: “Đã gọi 113 vào đêm 2/… Người đi giao: T.” Tôi hỏi: “T là ai?” Cô khẽ: “Thanh.” Tôi nhìn vợ cũ. Cô gật nhẹ, không nhìn lại tôi.

Cuộc khám xét kéo dài. Người ta lôi ra thẻ căn cước nhét trong ngăn bí, bao cao su dấu dưới đáy tủ, sổ nợ. Có một cô gái run cầm cập, ôm lấy tay Sương. “Chị ơi…” Sương vuốt tóc cô: “Không sao. Về nhà.” Tôi đứng lặng như cột điện trong mưa. Toàn bộ kịch bản trong đầu tôi—người đàn bà ngựa quen đường cũ, kẻ nông nổi bỏ vợ vì một ảo ảnh—nứt ra như miếng sành vỡ vì đun lửa quá nhanh. Ở dưới những vết nứt đó, có một lớp nền khác: lạnh nhưng chắc.

Khi lực lượng rút, khi biển neon “Sương Mù” bị tắt, khi mẹ Cầm được đưa đi trong cái chăn trùm đầu xộc xệch, Sương ngồi lại, thở như vừa bơi từ bờ này sang bờ kia. Tôi ngồi đối diện cô, chớp mắt. “Sao em không nói?” Tôi hỏi. “Nói anh có tin không?” Cô hỏi lại, giọng hiền đến mức tôi thù ghét câu hỏi của mình. “Em định nói,” cô khẽ, “nhưng em nghĩ đã muộn. Lúc anh gọi 113, lúc công an tới… em thấy đủ rồi.” Cô nhìn xuống bàn tay, đôi bàn tay thô hơn tôi nhớ: “Em bắt đầu ‘làm’ ở đó năm mười tám tuổi. Em học hát, xong mấy năm chạy bàn, rồi đứng phòng. Lúc gặp anh, em đã dừng. Nhưng con bé Lửm—em gái của bạn em—bị dụ vào. Em quay lại.”

“Quay lại… để cứu?” “Để bù.” Cô cười, nước mắt tràn như cơn mưa nhỏ. “Bù cho chính mình. Và để hiểu xem, cái đêm em gặp anh, là ơn hay oán.”

Tôi ngồi, khung xương tôi thở, mà tôi như không. Vợ cũ bước vào, đặt một cái áo mưa lên vai Sương: “Đi với bọn chị ra phường.” Cô nhìn tôi thoáng một giây—giây đầu tiên không lạnh—rồi quay đi.

Tôi đứng trên hiên quán tắt đèn, mưa sũng. Tôi gọi cho mẹ: “Con… cưới vội.” Mẹ thở dài: “Thế con học được gì?” Tôi nói: “Học cách bỏ nhanh những gì dễ tin nhất.”

Tôi trở lại Hà Nội sau vụ ấy ba ngày để giải quyết công việc. Trong vali, có một bức thư của Sương nhét vào, giọng cô đi qua giấy như một tiếng thở lên kính:

“Anh,

Em không quay lại quán hát nữa. Em đã ký làm nhân chứng. Em sẽ ở tạm nhà tạm lánh của Hội Phụ nữ, phụ họ chăm các em nhỏ đợi về nhà. Em cần làm điều này trước khi làm vợ. Nếu anh muốn, anh có thể đợi. Nếu anh không muốn, anh có thể xem cuộc hôn nhân này như một nhầm lẫn đẹp. Em không trách.

P/S: Bài em hát đêm đó, em học ở lớp kỹ năng do chị Thanh dạy cho tụi em ngày xưa. Em nghĩ là ngẫu nhiên, hóa ra đời thích bày những cái cũ dưới tên mới để trêu con người.”

Tôi đọc đến dòng “chị Thanh”, tôi cười—cái cười khét như rìa bánh chưng bị cháy mà ăn vẫn ngon. Tôi nhắn cho vợ cũ: “Anh cảm ơn.” Cô trả lời bằng một dấu chấm.

Những tuần sau, tôi chạy xe lên xuống giữa hai thành phố. Lần đầu với mục đích đón Sương, lần thứ hai để chở các em về các huyện, lần thứ ba chở bà ngoại của Lửm từ Bảo Yên đến nhà tạm lánh. Tôi, người từng nghĩ mình yêu bằng cách bỏ tất cả, bỗng học yêu bằng cách làm những việc lặt vặt: sửa cửa, thay bóng điện, mua một đám kẹo dẻo để dụ mấy đứa con nít cười. Có những tối tôi đứng trước hiên nhà tạm lánh nhìn mưa phủ kín dãy núi, nghĩ về cái chữ “ngựa quen đường cũ”—cái câu phán khiến đàn bà bị treo lên phán xét—và thấy mình nhỏ đi.

Một chiều, Sương nhắn: “Anh xuống bến xe cũ đón em. Em muốn đến nhà… xin lỗi vợ cũ của anh.” Tôi ngạc nhiên nhưng gật. Thanh—vợ cũ—đợi ở quán trà trên phố Thợ Nhuộm. Cô mặc áo sơ mi xanh, tóc buộc gọn, mặt tinh tươm như một con dao bếp mài đúng cách. Sương cúi chào. Cả hai phụ nữ ngồi đối diện nhau, giữa là một ấm trà. Tôi đứng ngoài cửa, thấy những chiếc bóng dẹt của họ chạm lên tường, rồi tan đi.

Thanh ra trước, nhìn tôi: “Cô ấy muốn anh hủy hôn. Không phải vì ghét anh. Vì cô ấy nói ‘điều tốt nhất là để mọi người bắt đầu lại khi họ đã nhìn kỹ mình’. Lần này, anh nhìn kỹ chưa?” Tôi không trả lời được. Thanh cười, mím môi: “Tự do và dũng cảm khác nhau một sợi tóc. Dũng cảm có kèm trách nhiệm.” Cô bước đi. Sương ra sau, mắt hồng. “Em xin lỗi,” cô nói. “Em nghĩ điều công bằng nhất là như thế.” Tôi không níu. Tôi chỉ hỏi: “Rồi em đi đâu?” “Em ở lại Lào Cai,” cô nói, “mở một lớp dạy hát miễn phí cho mấy đứa con gái trong nhà tạm lánh. Hát, để đừng bị ai dạy bằng cái khác.”

Tối đó, tôi về nhà mẹ. Mẹ hỏi: “Con ăn cơm không?” Tôi gật. Trong bữa, mẹ bảo: “Con là đứa dễ gọi tên nỗi nhớ quá. Nhưng nhớ xong thì làm gì, mới là khó.” Tôi gắp miếng cá, đột nhiên hiểu những tiếng tàu trong đầu mình bấy lâu chạy không phải để đưa tôi lên Lào Cai, mà để tôi kịp bắt lại một nhịp khác: nhịp bước của những người phụ nữ đi ngược gió.

Một năm sau.

Trên ban công căn hộ mới thuê, có một chậu dạ yến thảo. Tôi vừa từ Lào Cai về, trong túi có một đĩa thu bài “Trăng lên đỉnh núi” do lũ học trò của Sương hát. Tôi bật nó lên trong bếp. Tiếng hát non nhưng chắc. Tôi gửi cho Thanh một đoạn. Cô trả lời: “Nghe như tiếng người mới biết thở.” Tôi hỏi bâng quơ: “Em có hẹn hò ai không?” Cô đáp: “Có hẹn hò một cuộc sống bớt phải giải cứu.” Tôi cười. Chúng tôi, mỗi người đứng ở một ga.

Đêm ấy, có một tin nhắn đến từ Sương, không dấu chấm, không dấu phẩy:

“anh a mai em dua con Lurm ve nha o Bao Yen em se di ngang nha ga neu khong ban anh ra em mua banh day”

Tôi đứng ở hiên, nhìn bóng đèn cầu thang đối diện. Tôi viết lại một câu có đầy đủ dấu chấm, phẩy, sắc, huyền:

“Em cứ đi. Anh sẽ đứng ở ga, nhưng không đợi em như đợi một người đàn bà. Anh đợi để trả lại cho em một câu cảm ơn.”

Tôi nhìn lại một năm, biết ơn cái đêm mưa ấy—đêm tôi đứng trước quán “Sương Mù” và bị một bàn tay chặn ngực, biết ơn câu nói ngu ngốc của mình “ngựa quen đường cũ”, vì nó buộc tôi ngồi xuống và đọc chữ lại từ đầu.

Kết cục của câu chuyện không như tôi tưởng. Không ai quay về bếp tôi, không ai bưng cơm cho tôi. Cô gái tôi cưới trong một đêm nóng vội trở thành người mở lớp hát ở Lào Cai. Vợ cũ của tôi trở thành người thỉnh thoảng gửi tôi một đường link bài viết về luật mới bảo vệ nạn nhân. Còn tôi—người tưởng yêu bằng cách đạp cửa—học mở cửa bằng tay nắm.

Và có lẽ, chi tiết cuối cùng mới là cú “bất ngờ” đúng nghĩa: bài hát khiến tôi thất thần đêm đầu ở quán “Sương Mù”, bài “Trăng lên đỉnh núi” làm tôi bỏ vợ, bỏ nhà, đi tàu ngược lên phía bắc, hóa ra Sương đã học từ một lớp kỹ năng do… Thanh dạy ngày xưa. Một nửa của tôi ngày cũ gieo cái giai điệu, nửa kia của tôi ngày mới hát lên. Tôi chẳng yêu ai khác ngoài âm vang của cùng một lời nhắc: “Muốn gọi tên ai bằng hơi thở, thì trước hết phải học thở đúng.”

Tôi tắt đèn bếp, trên ban công gió thổi làm rung khung cửa. Ở ga dưới kia, tàu đêm hú một tiếng không dài, không ngắn, đủ cho một người đàn ông hiểu rằng có những cuộc đường dài không đưa ta đến người, mà đưa ta đến chỗ biết đặt người ấy xuống đúng chỗ trong mình. Và khi đặt được rồi, mọi bóng đèn đổi màu đều thôi nhức mắt. Chỉ còn một màu dịu của một căn nhà nhỏ, có ai đó đang tập hát cho những đứa trẻ không còn phải hát để làm vừa lòng ai nữa.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Trong lúc chờ l:;y h:;ôn, tôi vẫn ở ch:;ung nhà với vợ cũ. Hôm đó về sớm, tôi đã chứng kiến cảnh tượng ấy giữa phòng khách, tôi rụng rời thẫn thờ xếp quần áo đi luôn

Trong lúc chờ l:;y h:;ôn, tôi vẫn ở ch:;ung nhà với vợ cũ. Hôm đó về sớm, tôi đã chứng kiến cảnh tượng ấy giữa phòng khách, tôi rụng rời thẫn thờ xếp quần áo đi luôn

Tôi nghĩ mình đã tìm được hạnh phúc thật sự, nhưng chỉ sau một tuần sống chung, mọi thứ bắt đầu kỳ lạ

Tôi nghĩ mình đã tìm được hạnh phúc thật sự, nhưng chỉ sau một tuần sống chung, mọi thứ bắt đầu kỳ lạ

HOT NEWS

  • Mẹ kế không cho con ăn sáng, đến bữa chỉ cho con 2 nửa bát cơm
    Mẹ kế không cho con ăn sáng, đến bữa chỉ cho con 2 nửa bát cơm
  • Trong một chuyến từ thiện, vị chủ tịch đã gặp một ông lão nghèo. Một câu nói bất ngờ từ ông đã khiến anh vỡ òa và bật khóc nức nở khi nhận ra ông là…
    Trong một chuyến từ thiện, vị chủ tịch đã gặp một ông lão nghèo. Một câu nói bất ngờ từ ông đã khiến anh vỡ …
  • Ngay cái ngày bố dẫn bạn gái về ra mắt, cô ấy đã bước vào bàn thờ của mẹ và nói câu “em sẽ thay chị tiêu tiền của anh”, rồi những ngày sau đó…
    Ngay cái ngày bố dẫn bạn gái về ra mắt, cô ấy đã bước vào bàn thờ của mẹ và nói câu “em sẽ thay …
  • Thấy mẹ tát vợ đến bật máu miệng, chồng mặc vợ nằm đó rồi đem thứ này xuống khiến bà chết sững…
    Thấy mẹ tát vợ đến bật máu miệng, chồng mặc vợ nằm đó rồi đem thứ này xuống khiến bà chết sững…
  • Mẹ kế khiến bố mẹ tôi tan vỡ, 20 năm sau mẹ tôi lại tặng bà ấy một căn nhà
    Mẹ kế khiến bố mẹ tôi tan vỡ, 20 năm sau mẹ tôi lại tặng bà ấy một căn nhà
  • Ông nội chăm cháu gái 10 tuổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều kỳ quái khi sang chơi, bà liền gọi 113 gấp…
    Ông nội chăm cháu gái 10 tuổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều kỳ quái khi sang chơi, bà liền gọi 113 …
  • Khi nào bố gọi ra ăn sáng thì nói ăn rồi. Nếu không, tao sẽ vả vào mồm.
    Khi nào bố gọi ra ăn sáng thì nói ăn rồi. Nếu không, tao sẽ vả vào mồm.
  • Trong ngày giỗ đầu của mẹ, bố tôi nói muốn tái hôn, tôi tức giận bỏ đi 4 năm trời
    Trong ngày giỗ đầu của mẹ, bố tôi nói muốn tái hôn, tôi tức giận bỏ đi 4 năm trời
  • Nữ sinh mất tích khi mang thai, gia đình tin cô đã qua đời. 12 năm sau, một đứa trẻ ở trại mồ côi vô tình hé lộ chi tiết dẫn mẹ tìm ra sự thật…
    Nữ sinh mất tích khi mang thai, gia đình tin cô đã qua đời. 12 năm sau, một đứa trẻ ở trại mồ côi vô …

Bài viết mới

  • Đang làm đám cưới, mẹ chồng tôi bất ngờ từ dưới xồng xộc lên sân khấu, tát tôi liên tục 10 cái
    Đang làm đám cưới, mẹ chồng tôi bất ngờ từ dưới xồng xộc lên sân khấu, tát tôi liên tục 10 cái
    Tiếng nhạc cưới vang rền trong hội trường lớn nhất …
  • Tôi bỏ vợ để cưới một cô gái làm quán hát ở Lào Cai, nhưng chỉ 5 ngày sau kết hôn tôi đã hối hận
    Tôi bỏ vợ để cưới một cô gái làm quán hát ở Lào Cai, nhưng chỉ 5 ngày sau kết hôn tôi đã hối hận
    Đêm tôi ngồi trên chuyến tàu SP1 rùng rình vượt …
  • Thấy người cha đến đón con có điều bất thường. Cô giáo đi theo và bàng hoàng khi nhìn thấy sự thật
    Thấy người cha đến đón con có điều bất thường. Cô giáo đi theo và bàng hoàng khi nhìn thấy sự thật
    “Đôi khi, sự bình thường nhất lại ẩn chứa điều …
  • Cả cái thị trấn này đều nói tôi dại, khi lấy nhân viên quán hát về làm vợ
    Cả cái thị trấn này đều nói tôi dại, khi lấy nhân viên quán hát về làm vợ
    Họ nói tôi dại.Cả cái thị trấn này đều nói …
  • Bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm “mày có muốn giống con vợ trước không”, tôi cứng đơ người chưa kịp hoàn hồn thì trong nhà chồng hét lớn
    Bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm “mày có muốn giống con vợ trước không”, tôi cứng đơ người …
    Tối hôm ấy, cả làng An Tĩnh rộn ràng tiếng …
  • Vợ dắt về một đứa trẻ ngay sau ngày cưới, vừa nhìn mặt bé, tôi đã quỳ xuống cầu xin tha thứ
    Vợ dắt về một đứa trẻ ngay sau ngày cưới, vừa nhìn mặt bé, tôi đã quỳ xuống cầu xin tha thứ
    Vậy mà tôi nấu cơm nước, tắm rửa xong hết …
  • Trẻ nhiễm Adenovirus tăng nhanh: Thấy con có dấu hiệu này cần cho đi viện ngay lập tức
    Trẻ nhiễm Adenovirus tăng nhanh: Thấy con có dấu hiệu này cần cho đi viện ngay lập tức
    Bệnh viện Nhi trung ương đưa ra cảnh báo về …
  • Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ bi kịch không chỉ của con trai, mà của cả hai gia đình.
    Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ bi kịch không chỉ của con trai, mà của cả hai gia đình.
    1. Đêm hạnh phúc hóa ác mộng Đêm tân hôn, …
  • Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện mắng tôi té tát vì không lo được cho con gái ông, nhìn thấy thứ ở trong thùng xốp ông gửi vào tôi cùng vợ khóc ng-ất
    Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện mắng tôi té tát vì không lo …
    Buổi tối thứ ba sau lũ, mùi bùn non còn …
  • Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng cô ấy lại không mấy vui vẻ, hóa ra là bởi…
    Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng cô ấy lại không mấy vui vẻ, hóa ra là bởi…
    Mỗi đầu tháng, tôi lại đặt lên mặt bàn gỗ …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]