Tôi và anh cưới nhau được tám năm, sống chung với bố mẹ chồng và cô em dâu – vợ của em trai anh, tên Thư. Cuộc sống tưởng yên bình nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Chồng tôi – người đàn ông từng cẩn thận, chu đáo – dạo gần đây hay về muộn, điện thoại luôn úp màn hình xuống, áo quần lúc nào cũng thoang thoảng mùi nước hoa lạ. Tôi không muốn nghi ngờ, nhưng linh cảm của một người vợ khiến tôi thấy bất an.
Một buổi sáng, khi anh đang tắm, tôi định lấy áo khoác của anh mang đi giặt thì bất ngờ phát hiện trong túi có một đôi bít tất phụ nữ màu đen. Loại đó tôi chưa từng dùng, cũng không phải của mẹ chồng hay em dâu.
Tôi đứng lặng vài giây. Tim như có ai bóp nghẹt. Nhưng thay vì làm ầm lên, tôi chỉ mỉm cười nhạt. Nhiều năm làm vợ, tôi hiểu rằng – khi đàn ông có tật, cãi nhau vô ích. Phải để họ tự lộ mình.
Chiều hôm đó, tôi lấy trong tủ ra một lọ bột ngứa thảo dược, vốn dùng để trừ côn trùng trong vườn. Tôi nhẹ nhàng rắc một ít vào đôi bít tất kia, rồi đặt lại chỗ cũ – nguyên vẹn như chưa từng có ai động vào.
Tối ấy, anh về muộn. Tôi giả vờ ngủ. Anh thay đồ, lấy đôi bít tất ấy rồi đi ra ngoài. Trong đầu tôi chợt thoáng qua một linh cảm lạnh buốt: phải chăng anh sắp đi gặp ai đó?
Khoảng gần nửa đêm, điện thoại tôi rung lên. Là bệnh viện huyện. Giọng cô y tá hốt hoảng:
– Chị là vợ anh Hoàng phải không? Anh ấy và một phụ nữ tên Thư đang cấp cứu vì dị ứng nặng!
Tôi chết lặng.
Thư… chính là em dâu tôi!
Tôi nắm chặt điện thoại, toàn thân run rẩy. Trong đầu tôi quay cuồng. Chồng tôi… và em dâu?
Khi tôi đến bệnh viện, cảnh tượng trước mắt khiến tôi như muốn ngã quỵ. Cả hai nằm trên giường bệnh, da đỏ rực, người sưng phù vì phản ứng dị ứng. Mẹ chồng khóc ngất, em trai anh thì hét lên như điên:
– Hai người… hai người phản bội tôi à?!
Không ai nói được lời nào. Tôi chỉ đứng lặng. Một y tá kéo tay tôi, thì thầm:
– Họ bị dị ứng do hóa chất tiếp xúc trực tiếp trên da… có vẻ từ vải hoặc tất.
Tôi bàng hoàng. Thì ra đôi bít tất ấy…
Tôi không ngờ, trò thử nhỏ của mình lại phơi bày một bi kịch trần trụi đến thế.
Hôm sau, khi anh tỉnh lại, anh nắm tay tôi, nước mắt giàn giụa:
– Anh xin lỗi… tất cả là lỗi của anh. Thư yếu đuối, anh dại dột, nhưng anh chưa từng định bỏ em.
Tôi nhìn người đàn ông từng là tất cả của mình, mà thấy trống rỗng.
“Nếu tôi không phát hiện, chắc anh vẫn sẽ tiếp tục phản bội tôi dưới mái nhà này phải không?” – tôi hỏi.
Anh cúi gằm mặt. Không một lời biện minh.
Thư được chuyển viện, em trai anh xin ly hôn, rồi bỏ đi biệt xứ. Gia đình chồng tan nát chỉ trong một đêm.
Một tháng sau, anh đến tìm tôi, người gầy rộc đi. Anh nói muốn làm lại, rằng đã tỉnh ngộ, rằng anh chỉ vì phút yếu lòng. Tôi im lặng thật lâu rồi đáp:
“Anh biết không, phản bội không phải chỉ là hành động, mà là khi anh khiến người ở lại phải sống với nỗi đau không cách nào nguôi. Em tha thứ để lòng mình bình yên, nhưng không thể sống lại cuộc đời cũ.”
Tôi nộp đơn ly hôn.
Không nước mắt, không oán hận. Chỉ là sau tất cả, tôi hiểu – có những vết thương, dù không chảy máu, vẫn đủ để giết chết lòng tin.
Một năm sau, tôi chuyển công tác về thành phố khác, bắt đầu lại cuộc sống mới. Đôi khi, tôi vẫn nhớ đêm mưa năm ấy, nhớ ánh mắt của anh, nhớ cảm giác nghẹn lại khi cầm điện thoại nghe tin dữ.
Nhưng tôi không hối hận. Vì chính từ bi kịch ấy, tôi học được một điều quý giá:
Phụ nữ không cần trả thù, chỉ cần đủ mạnh mẽ để bước ra khỏi những người không xứng đáng.
Còn đôi bít tất năm xưa – tôi giữ lại, không phải để hận, mà để nhắc mình rằng:
Đôi khi, điều đau nhất không phải là mất đi một người đàn ông, mà là mất đi niềm tin rằng anh ta từng yêu mình thật lòng.