“Chú Chó Cắn Vào Chú Rể Giữa Đám Cưới – Và Sự Thật Khiến Cô Dâu Khóc Nghẹn”
Đám cưới của tôi và Minh được tổ chức ở sân vườn giữa trung tâm thành phố – sang trọng, lộng lẫy, và… hoàn hảo đến từng chi tiết.Khách mời đông nghịt. Mọi người đều nói tôi may mắn: “Minh hiền, có sự nghiệp, lại yêu thương con gái nhà nghèo như cô.”
Tôi cười, cố giấu nỗi lo trong lòng. Gần đây, anh lạ lắm – hay giật mình, hay né ánh mắt tôi. Tôi hỏi, anh bảo:– Do căng thẳng trước đám cưới thôi.
Tôi tin. Ai mà chẳng có áp lực ngày cưới.
Buổi lễ diễn ra trong tiếng nhạc, hoa và ánh đèn lung linh. Khi MC giới thiệu chú rể bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay vang dậy.Minh nắm tay tôi, ánh mắt ấm áp. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng sủa vang lên chói tai.
Từ đâu, con chó nhỏ nhà tôi – Bơ – lao thẳng tới, gầm gừ, rồi bất ngờ cắn mạnh vào chân chú rể.
Khách mời hét lên. Tiếng nhạc dừng lại. Tôi hoảng hốt:– Bơ! Mày làm gì vậy?!
Nhân viên kéo nó ra. Minh đau đớn, máu chảy ròng ròng, gương mặt trắng bệch. Anh quát:– Cái con chó điên này, mang đi chỗ khác!
Tôi run rẩy. Bơ vốn rất ngoan, chưa từng cắn ai, lại gắn bó với tôi từ thời sinh viên. Nó chưa bao giờ sủa người thân, nhất là với ai tôi quý.
Hôm đó, đám cưới tạm dừng. Mẹ tôi lo lắng:– Chắc nó thấy đông người nên hoảng. Đừng để ý.
Nhưng ánh mắt của Minh… lạnh ngắt. Anh không nhìn tôi nữa.
Tối, khi đưa anh đi băng bó, tôi nhẹ nhàng hỏi:– Em xin lỗi, chắc Bơ hoảng. Anh có giận em không?Anh chỉ lắc đầu:– Không sao, là con vật thôi.
Nhưng tôi thấy tay anh run. Còn Bơ – bị nhốt ngoài sân – cả đêm tru lên những tiếng dài rền rĩ, nghe như tiếng khóc.
Ba ngày sau, tôi về nhà lấy đồ. Mẹ bảo Bơ bỏ ăn, chỉ nằm lì dưới gốc cây, nhìn hướng cổng.Tôi cúi xuống vuốt ve:– Mày làm tao xấu hổ với chồng mày lắm biết không?
Nó rên khẽ, rồi liếm tay tôi – chỗ tay đeo nhẫn cưới.Tôi chợt thấy tay mình dính chút gì đó… màu nâu sẫm. Mùi tanh rất lạ.
Tôi ngẩn người. Lật lại ký ức – hôm đám cưới, sau khi bị cắn, Minh chạy vào phòng thay giày, không cho ai đụng vào vết thương.
Một linh cảm xấu trào lên. Tôi mở tủ đồ của anh ở phòng riêng. Trong vali, giữa những bộ vest, một chiếc túi nhỏ chứa gói bột trắng, dính máu khô bên ngoài.
Tôi sững sờ.
Ngay khi đó, điện thoại Minh đổ chuông. Màn hình hiện dòng tin nhắn từ “Huy – anh họ”:
“Mày giấu hàng kỹ chưa? Cẩn thận con chó nhà nó đánh hơi ra thì toang.”
Tôi như bị sét đánh. “Hàng”? “Đánh hơi”?Tôi lắp bắp nhìn về phía Bơ – con chó tôi từng cứu khi nó bị bỏ rơi gần đồn công an. Nó từng được huấn luyện làm chó nghiệp vụ, nhưng bị loại vì bệnh, rồi trôi dạt đến chỗ tôi.
Nước mắt tôi trào ra. Hóa ra, Bơ không điên. Nó đang bảo vệ tôi.
Tối hôm đó, tôi giả vờ như không biết gì, mang đồ về căn hộ chung. Đợi Minh ngủ, tôi gọi lặng lẽ cho cảnh sát.Họ yêu cầu tôi giữ bình tĩnh, mở cửa để họ ập vào bắt.
Khi đèn pha chiếu sáng, Minh bật dậy, sững sờ. Trong tay cảnh sát là chiếc túi vải – chứa hàng trăm gram ma túy.Anh ta hét:– Không! Anh bị gài bẫy!
Nhưng camera trong nhà – tôi đã bật từ chiều – ghi lại cảnh anh ta giấu gói bột dưới gầm giường.
Mọi thứ sụp đổ.Anh ta bị bắt. Đám cưới chưa kịp sang tuần trăng mật đã thành… cáo trạng.Tôi lặng lẽ bế Bơ, rời khỏi thành phố.
Nửa năm sau, tôi nhận được thư của luật sư:
“Anh ta thú nhận bị bạn xấu dụ dỗ vận chuyển hàng cấm. Anh gửi lời xin lỗi, nói rằng nếu không bị con chó cắn hôm đó, anh đã mang hàng đi nước ngoài và có thể không bao giờ còn đường quay lại.”
Tôi đọc mà lòng lạnh buốt.
Cú cắn ấy – tưởng là điềm dữ – hóa ra lại ngăn tôi cưới nhầm kẻ sai, và cứu một con người khỏi sa vào tội ác.
Bơ vẫn nằm gọn trong lòng tôi mỗi chiều. Thỉnh thoảng, nó ngẩng lên, liếm vào vết sẹo trên tay tôi, như nhắc:
“Tao chỉ muốn mày an toàn thôi.”
Tôi bật cười, nước mắt lăn dài.
Cuộc đời có những điều trông như tai họa, nhưng lại là ân huệ ngụy trang.Nếu hôm ấy Bơ không cắn, có lẽ giờ tôi đã mang họ của một kẻ tội phạm.Tôi nhìn ra khoảng trời chiều, khẽ nói:
“Cảm ơn mày, người hùng bốn chân.”