Tin nhắn 8 chữ của chồng gửi nhầm vào nhóm chung cư lúc nửa đêm khiến vợ phát hiện “cú lừa thế kỷ” suốt 8 năm
Nửa đêm, Hà đang chập chờn ngủ thì tiếng “ting” từ điện thoại vang lên. Tin nhắn từ nhóm Zalo “Cư dân chung cư T.” sáng đèn. Vốn dĩ nhóm này chẳng bao giờ có chuyện gì ngoài thông báo sửa điện, rác thải hay nhắc phí dịch vụ, nhưng lần này, màn hình lại hiện dòng chữ:
“Ngủ chưa vợ y/ê/u, mai anh qua nhé?”
8 chữ, đơn giản, ngọt ngào – nhưng điều khiến Hà lạnh sống lưng là người gửi chính là… chồng mình.
Không chỉ vậy, ngay dưới tin nhắn ấy, hàng loạt cư dân nhảy vào bình luận:
– “Ủa, anh nhắn nhầm hả?”
– “Vợ yêu nào đây anh ơi?”
– “Giờ này còn nhắn, mất công việc gia đình nhà người ta nha!”
Hà tái mặt, mở danh bạ nhóm – đúng là số điện thoại của Tuấn, chồng cô.
Cô quay sang nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh – Tuấn ngủ say, điện thoại rơi hờ trên tay, như chưa hề có chuyện gì. Hà run rẩy mở máy anh, lục trong Zalo. Dưới ô chat riêng với một người phụ nữ lạ, tin nhắn hiện rõ ràng:
“Ngủ chưa vợ y/ê/u, mai anh qua nhé?”
Kèm theo đó là hàng loạt đoạn hội thoại, hình ảnh tình cảm, thậm chí những tấm ảnh Tuấn chụp trong chính căn nhà này… gửi cho nhân tình.
Điều tồi tệ hơn, Hà nhận ra anh ta gọi người phụ nữ ấy là “vợ y/êu” – còn cô, vợ hợp pháp, chưa bao giờ được nghe những lời đó.
Chưa kịp phản ứng, nhóm chung cư lại “n/ổ” thêm tin nhắn:
– “Anh Tuấn xóa tin nhắn đi, l/ộ hết rồi kìa.”
– “Vợ anh đang trong nhóm này đấy nhé.”
Tuấn bật dậy, giật lấy điện thoại, cuống quýt xóa tin, nhưng đã quá muộn. Hà nhìn anh trân trối, như thể trước mắt mình không còn là người đàn ông từng hứa “đi cùng nhau đến già”, mà là một kẻ xa lạ.
C/ú l/ừ/a thế kỷ phơi bày chỉ sau một tin nhắn nhầm.
Sáng hôm sau, cả chung cư xôn xao. Hà im lặng thu dọn đồ, để lại trên bàn tờ giấy l/y h/ôn. Còn Tuấn, nhìn quanh căn nhà – nơi anh từng nghĩ có thể “đi sớm về khuya, l/ừ/a d/ố/i an toàn” – giờ trống rỗng đến rợn người.
Chỉ một tin nhắn, cuộc hôn nhân của họ v/ỡ vụn, và Hà hiểu ra rằng: Kẻ ph/ả/n b/ộ/i luôn nghĩ mình khôn ngoan, cho đến khi tự tay bấm nhầm.
Tuấn tìm mọi cách níu kéo, anh cầu xin, anh hứa hẹn, thậm chí quỳ gối trước cửa nhà ngoại. Nhưng Hà chỉ lạnh lùng đáp một câu:
– Anh nhắn nhầm, nhưng trời không nhầm.
Cô nộp đơn l/y h/ô/n, đính kèm bằng chứng n/go/ạ/i tì/n/h từ tin nhắn “vợ yêu” và những đoạn hội thoại nh//ơ nh/ớ//p anh cố xóa nhưng đã bị cư dân trong nhóm chung cư chụp lại, gửi cho cô.
Ngày ra tòa, Tuấn vẫn cố chấp đổ lỗi:
– Chỉ là hiểu lầm thôi, tôi chưa từng bỏ rơi vợ con!
Luật sư của Hà mỉm cười, đưa ra một phong bì hồ sơ dày cộm với 1 loạt bằng chứng….
Trong phòng xử chật kín, tiếng xì xào vang lên khi luật sư của Hà bình thản rút ra tập hồ sơ.
“Thưa hội đồng xét xử, đây là toàn bộ bằng chứng về việc anh Tuấn có quan hệ ngoài luồng suốt nhiều năm qua.” – vị luật sư nói, giọng điềm đạm.
Bên trong phong bì là ảnh chụp màn hình tin nhắn nhầm trong nhóm chung cư, kèm theo hàng trăm đoạn hội thoại mùi mẫn mà cư dân đã nhanh tay lưu lại trước khi Tuấn kịp xóa. Thậm chí có cả những hóa đơn khách sạn, chuyển khoản cho nhân tình từ chính tài khoản ngân hàng của anh.
Cả hội trường lặng đi. Tuấn mặt cắt không còn giọt máu, ngồi bệt xuống ghế.
Hà không nhìn anh. Cô ngồi ngay ngắn, khuôn mặt bình thản đến mức lạ lùng. Trong mắt cô, người đàn ông từng đầu ấp tay gối 8 năm qua giờ chỉ còn là một kẻ xa lạ – một kẻ dối trá đến tận cùng.
Thẩm phán gõ búa, tuyên bố:
“Xét thấy anh Tuấn có hành vi ngoại tình, vi phạm nghiêm trọng nghĩa vụ chung thủy của vợ chồng, gây ảnh hưởng đến danh dự và tinh thần của nguyên đơn. Hội đồng xét xử quyết định: Chấp thuận đơn ly hôn của chị Hà. Quyền nuôi con thuộc về chị Hà. Tài sản chung sẽ được chia theo tỉ lệ 7–3, ưu tiên cho người trực tiếp nuôi dưỡng con.”
Tuấn ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu:
“Hà… tha cho anh, anh sai rồi… Anh mất em rồi thì anh còn gì nữa chứ?”
Hà bình thản đứng dậy, giọng dứt khoát nhưng nhẹ tênh:
“Anh còn nhân tình của anh. Nhưng với tôi, từ nay… anh chỉ còn là người dưng.”
Cô bước đi, không quay đầu lại. Sau lưng, Tuấn gục xuống, ôm lấy khuôn mặt, nhưng tất cả đã quá muộn.
Cả chung cư hôm đó lại xôn xao, nhưng lần này, không ai còn thương hại Tuấn. Họ chỉ lắc đầu:
“Một tin nhắn nhầm đã lật mặt kẻ phản bội. Trời xanh có mắt thật.”

