Đêm đó, chuyến bay bị hoãn gần ba tiếng. Tôi về đến nhà khi đồng hồ chỉ 1 giờ sáng. Căn nhà tối lặng, chỉ có ánh đèn hành lang mờ hắt lên bức tường như phủ một lớp sương buồn. Tôi mở cửa khẽ đến mức không phát ra tiếng, sợ đánh thức vợ đang mang bầu tháng thứ bảy. Nhưng vừa bước vào phòng, tim tôi như ngừng đập.
Vợ tôi – Hà – đang nằm nghiêng trên giường, mặc một chiếc váy đỏ rực. Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng không phải màu sắc… mà là cô mặc ngược. Nhãn váy lộ ra ngoài, dây quai xoắn lại, nếp gấp nhăn nheo. Tóc cô rối bời, trán lấm tấm mồ hôi.
Tôi đứng chết lặng. Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Một tuần tôi đi công tác xa, cô ở nhà một mình… Vậy mà giữa đêm lại mặc váy đỏ, cái màu mà cô luôn nói “kị” khi mang thai. Tim tôi thắt lại. Câu hỏi hiện lên trong đầu như một nhát dao: “Liệu có ai đến đây? Liệu tôi có đang đứng trong chính căn nhà không còn trọn vẹn?”
Tôi tiến lại gần. Cô trở mình, đôi mắt hé mở, lờ đờ vì mệt. “Anh… về rồi à?” – giọng cô yếu ớt, pha chút run rẩy. Tôi nhìn thẳng vào cô, giọng khàn đi:
“Em… làm gì mà mặc váy ngược thế kia?”
Cô nhìn xuống người mình, rồi khẽ cười, nụ cười gượng đến xót lòng: “Chắc em mệt quá… thay đồ xong không để ý.” Câu trả lời hời hợt, ánh mắt chao đảo. Tôi thấy lòng nghèn nghẹn. Cảm giác nghi ngờ vẫn âm ỉ như ngọn lửa nhỏ dưới tro. Tôi quay đi, bước vào phòng tắm – nơi ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo quét qua bồn rửa.
Trên thành bồn, một tuýp thuốc mỡ mở nắp, mùi bạc hà lan nhẹ. Bên cạnh là một tờ giấy gấp đôi, chữ nguệch ngoạc: “Không sao đâu con, mẹ chỉ muốn con ngoan hơn một chút thôi.”
Tôi khựng lại.Tờ giấy đó… là viết cho ai? Cho đứa con trong bụng? Sống lưng tôi lạnh toát, không còn vì nghi ngờ – mà là vì một cảm giác khó diễn tả: bối rối, thương xót và tội lỗi.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm pha sữa cho vợ. Cô nhìn tôi, ngạc nhiên:
“Anh dậy sớm thế?”
“Anh không ngủ được.”
Cô cười nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn thâm quầng. Tôi ngồi xuống cạnh giường, cầm tay cô:
“Hà… đêm qua, em thực sự sao vậy?”
Cô cắn môi, im lặng. Rồi đột nhiên bật khóc.
Từng lời nấc nghẹn khiến tim tôi nhói: “Anh đi vắng, mấy hôm nay em không ngủ nổi. Thai đạp mạnh, lưng đau, chân sưng… Em mệt lắm. Có đêm em tỉnh lúc 3 giờ sáng, vừa khóc vừa xoa bụng. Nhưng em sợ gọi điện cho anh, sợ anh lo mà mất tập trung công việc.”
Cô ngừng lại, lau nước mắt, nói nhỏ như gió: “Tối qua, em bị chuột rút, đau quá không đứng nổi. Em nhớ mẹ từng nói hồi mang thai chị, bà hay mặc đồ đỏ để ‘giữ ấm, tránh gió’… Thế là em lôi cái váy cũ trong tủ ra, mặc đại vào cho đỡ lạnh. Mặc ngược lúc nào em cũng không biết.”
Tôi lặng người. Còn tờ giấy tôi thấy trong nhà tắm — cô giải thích: “Dạo này thai hiếu động lắm, đêm nào cũng đạp. Em sợ con khó chịu nên viết thư nói chuyện với con, như có người nghe mình tâm sự. Em chỉ muốn con ngoan, để mẹ được ngủ yên một chút…” Giọng cô run rẩy, ánh mắt mệt mỏi, yếu ớt mà dịu dàng. Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, lòng tràn ngập hối hận.
Chỉ vì một chiếc váy mặc ngược, một màu đỏ giữa đêm, tôi đã nghi ngờ người đang cưu mang giọt máu của mình. Chỉ vì chút sợ hãi mơ hồ, tôi đã quên mất rằng — người phụ nữ mang thai không chỉ mỏi mệt về thể xác, mà còn cô đơn đến mức phải nói chuyện với chính đứa con chưa chào đời.
Tôi khẽ siết tay cô:“Anh xin lỗi… Anh thật tệ.”. Cô mỉm cười trong nước mắt: “Chỉ cần anh về, là em thấy đủ rồi.”
Đêm đó, khi cô đã ngủ, tôi nằm yên nghe từng nhịp thở đều của vợ, từng cử động khẽ khàng của thai trong bụng cô. Bàn tay cô đặt lên bụng, nhẹ như sợ làm đau đứa bé. Ánh đèn ngủ vàng dịu phủ lên chiếc váy đỏ vắt trên ghế – màu đỏ mà tối qua tôi từng thấy rợn người, giờ lại khiến tôi thấy ấm đến lạ.
Tôi chợt hiểu, khi một người phụ nữ mang thai, thứ họ cần không phải những lời khuyên sáo rỗng, không phải tiền bạc hay dinh dưỡng đắt đỏ – mà là một bàn tay nắm lấy trong đêm, một cái ôm để biết mình không cô độc.
Từ hôm đó, tôi xin tạm dừng những chuyến công tác dài. Mỗi sáng, tôi giúp cô đi bộ, tối ngồi nghe cô kể về cú đạp đầu tiên của con. Cô cười nhiều hơn, và tôi học được cách lắng nghe – lắng nghe cả tiếng thở nhẹ giữa khuya, cả tiếng khóc khe khẽ trong mơ của người sắp làm mẹ.
Chiếc váy đỏ, cô vẫn giữ lại. Không phải để mặc, mà để nhắc mình về một đêm cô đơn, cũng là đêm mà tình yêu được “mặc lại” đúng hướng.
Còn tôi, mỗi lần nhìn thấy màu đỏ, tôi không còn thấy nghi ngờ, không còn lạnh sống lưng nữa. Tôi chỉ thấy ấm – cái ấm của một mái nhà, của người vợ đang ngủ yên, và của đứa con đang khẽ đạp dưới lớp chăn mỏng.

