Tùng ném xấp tiền 500 nghìn lên mặt bàn kính, tiếng giấy chạm vào kính nghe khô khốc: “Đây 3 triệu tiền sinh hoạt phí tháng này. Liệu mà chi tiêu. Dạo này công ty khó khăn, đừng có hở tí là kêu thiếu.”
Hạnh cầm lấy xấp tiền, đôi mắt trũng sâu hiện lên nét ái ngại. Cô lí nhí: – “Anh à, tháng này giá thịt cá tăng, tiền điện cũng lên vì nắng nóng. Con lại sắp hết sữa… 3 triệu thực sự…”
– “Thực sự cái gì?” Tùng ngắt lời, giọng gắt gỏng. “Cô nhìn mẹ tôi ở quê xem, bà cầm 2 triệu đi chợ cả tháng vẫn đầy mâm cao cỗ đầy. Cô ở nhà nội trợ, không biết vun vén thì núi vàng cũng lở. Đừng có đòi hỏi!”
Hạnh im lặng. Cô nuốt tiếng thở dài vào trong, cất tiền vào chiếc ví sờn rách. Cô biết có giải thích thế nào thì với Tùng, cô vẫn chỉ là kẻ “ăn bám” không biết giá trị đồng tiền.
Ngày 28 của tháng. Căn bếp nhỏ nóng hầm hập như lò nung. Tùng trở về nhà sau một ngày dài vật lộn với doanh số và sếp tổng. Bụng đói cồn cào, anh chỉ mong có một bữa cơm tử tế để xoa dịu cái dạ dày đang biểu tình.
Bước vào bếp, đập vào mắt anh là mâm cơm đã dọn sẵn. Một đĩa đậu phụ luộc trắng ởn, một bát cà pháo thâm đen và tâm điểm là một bát canh rau muống… trong veo. Đúng nghĩa là “lõng bõng nước”, chỉ lèo tèo vài cọng rau già, nước canh nhạt thếch màu xanh lợt lạt, không có lấy một miếng thịt hay tôm nào để gọi là “ngọt nước”. Cơn giận tích tụ cả ngày như ngọn lửa gặp xăng, bùng lên dữ dội.
– “Cô cho tôi ăn cái thứ gì thế này?” Tùng gầm lên.
Hạnh đang dỗ con ngủ trong buồng, vội chạy ra, khuôn mặt tái mét: – “Anh về rồi ạ? Cuối tháng… em hết tiền rồi, anh chịu khó…”
– “Hết tiền? Hết tiền?” Tùng cười gằn, chỉ tay vào bát canh. “3 triệu tôi đưa cô làm gì? Cô tiêu hoang phá hại hay mang tiền về cho nhà ngoại? Tôi đi làm bục mặt nuôi cái nhà này để rồi về nhà cô cho tôi ăn nước rửa bát thế này hả?”
– “Anh đừng nói thế, oan cho em…” Hạnh rơm rớm nước mắt.
– “Oan ức cái gì! Đồ vô dụng!”
Xoảng! Tiếng bát đĩa vỡ tan tành xé toạc không gian yên tĩnh của khu tập thể. Tùng vung tay hất tung mâm cơm xuống sàn nhà. Bát canh “lõng bõng” đổ lênh láng, nước bắn tung tóe lên ống quần anh và cả đôi chân trần của Hạnh. Những miếng đậu trắng nát bấy nằm chỏng chơ giữa vũng nước canh, trông thảm hại như chính cuộc hôn nhân này.
Hạnh đứng chết lặng. Nước canh nóng hổi bắn vào chân khiến cô rát bỏng, nhưng cô không kêu lên tiếng nào. Cô cúi xuống, lẳng lặng nhặt từng mảnh sành vỡ, nước mắt lã chã rơi xuống hòa cùng nước canh dưới sàn.
Tùng hừ lạnh, bỏ mặc vợ dọn dẹp, vùng vằng đá cửa bỏ ra quán bia đầu ngõ. Anh cần giải tỏa. Anh cần một nơi người ta tôn trọng anh, chứ không phải cái nhà tù túng với bát canh đại dương này.
Đêm muộn, Tùng khật khưỡng trở về, hơi men khiến đầu óc anh chếnh choáng nhưng cơn giận đã nguôi ngoai phần nào. Căn nhà tối om. Vợ con đã ngủ.
Bụng đói cồn cào khiến Tùng mò vào bếp tìm mì tôm. Ánh đèn tủ lạnh hắt ra, soi rõ một cuốn sổ tay nhỏ bìa da màu đen nằm chỏng chơ trên nắp tủ lạnh – nơi Hạnh hay để quên đồ. Tò mò, Tùng cầm lên lật ra xem.
Đó là sổ chi tiêu của Hạnh. Tùng nheo mắt đọc những dòng chữ viết vội, chi chít những con số lẻ tẻ đến mức bần tiện:
Ngày 1: Gạo 10kg (loại rẻ): 160k. Mắm muối: 40k. Ngày 5: Thịt lợn tăng giá, mua 3 lạng: 50k (nhường chồng 2 lạng, con 1 lạng, mẹ chan nước thịt). Ngày 10: Tiền điện: 850k (nắng nóng quá). Ngày 15: Con sốt virus, mua thuốc + miếng dán hạ sốt: 420k. Ngày 20: Hết tiền thức ăn. Mượn tạm tiền lợn đất của con 200k đi chợ. Ngày 25: Chồng đưa bạn về nhậu đột xuất. Mua vịt quay + bia: 450k (Âm tiền). Ngày 28: Còn đúng 15k. Mua 2 bìa đậu (5k), mớ rau muống già (5k), 5k mua quả trứng cho con. Chồng ăn đậu + rau. Vợ nhịn.
Tùng sững sờ. Mắt anh dán chặt vào dòng chữ cuối cùng: “Vợ nhịn”. Anh lật ngược lại những trang trước. Khắp nơi là những ghi chú nhỏ: “Nay nhịn sáng để bù tiền rau”, “Giày chồng rách, trích tiền ăn mua giày mới cho chồng”, “Thèm phở quá nhưng thôi, để tiền mua sữa cho con”.
Từng con số, từng dòng chữ như những mũi kim châm thẳng vào da thịt Tùng. Hóa ra 3 triệu mà anh cho là “núi vàng” ấy, đã bốc hơi ngay từ giữa tháng vì những khoản chi không tên mà anh chưa bao giờ bận tâm: tiền điện, tiền thuốc, và cả bữa nhậu sĩ diện của anh với bạn bè.
Hóa ra bát canh “lõng bõng nước” ban chiều là tất cả những gì còn sót lại sau sự chắt chiu đến kiệt quệ của vợ. Và trong khi anh tức giận hất đổ nó đi, thì vợ anh – người phụ nữ anh gọi là “vô dụng” – thậm chí còn chưa có gì bỏ vào bụng.
Cơn say biến mất hoàn toàn. Tùng nhìn xuống sàn nhà bếp, nơi những vệt nước canh đã khô lại, vẫn còn sót lại vài mảnh sứ vỡ nhỏ xíu lấp lánh dưới ánh đèn đường hắt vào.
Anh rón rén mở cửa phòng ngủ. Hạnh nằm co quắp ôm con, dáng ngủ mệt mỏi, gầy guộc. Dưới ánh sáng lờ mờ, Tùng nhìn thấy bàn chân cô sưng đỏ, lốm đốm những vết phồng rộp do nước canh nóng lúc tối bắn vào. Cô đã không bôi thuốc. Cô tiếc tiền mua thuốc, hay cô đau lòng đến mức quên cả đau đớn thể xác?
Tùng quỳ xuống bên giường, run rẩy chạm nhẹ vào vết bỏng trên chân vợ. Cảm giác hối hận trào dâng, đắng ngắt trong cổ họng.
Anh đã làm gì thế này? Anh đã dùng sự vô tâm và thói gia trưởng của mình để chà đạp lên sự hy sinh thầm lặng của người phụ nữ đầu ấp tay gối. Anh tính toán với vợ từng đồng, nhưng lại hào phóng sĩ diện với người ngoài, để rồi về nhà đòi hỏi một mâm cao cỗ đầy trên sự đói khát của vợ.
Hạnh cựa mình, mở mắt. Thấy chồng đang quỳ dưới đất, cô giật mình định ngồi dậy: – “Anh… anh đói à? Để em nấu mì…”. Tùng vội giữ vai vợ lại, lắc đầu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống mu bàn tay gầy guộc của cô.
– “Đừng… Em nằm xuống đi. Anh xin lỗi. Anh sai rồi, Hạnh ơi…”
Tiếng xin lỗi muộn màng vang lên trong đêm vắng. Tùng gục đầu vào tay vợ, khóc nấc lên như một đứa trẻ. Anh hiểu rằng, bát canh nước lã kia không phải là bằng chứng của sự vụng về, mà là giới hạn chịu đựng của một người vợ đã yêu thương và hy sinh quá nhiều cho một người chồng vô tâm.
Ngày mai, anh sẽ không đưa cô 3 triệu nữa. Anh sẽ cùng cô đi chợ, để biết mớ rau bao nhiêu tiền, để biết giá trị của bát canh “lõng bõng”, và để biết vợ mình đã vất vả đến nhường nào.

