Ngày 20/11, sân trường tiểu học rợp bóng cờ hoa. Tiếng loa phát thanh vang lên những bài hát về thầy cô, xen lẫn tiếng cười đùa của lũ trẻ. Tôi nắm tay bé Bin, chỉnh lại cái nơ cổ cho con, lòng dâng lên một cảm giác vừa tự hào vừa chạnh lòng.
Bin năm nay vào lớp 1. Đây là ngày 20/11 đầu tiên con được dự ở trường tiểu học. Sáu năm qua, kể từ ngày vợ tôi qua đời trên bàn mổ vì băng huyết, tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ. Bin là tất cả những gì Lan để lại cho tôi, là bản sao hoàn hảo của cô ấy với đôi mắt to tròn và nụ cười hiền hậu.
“Ba ơi, cô giáo con kia rồi!” Bin reo lên, chỉ tay về phía sân khấu. Tôi nhìn theo hướng tay con. Cô giáo chủ nhiệm của Bin tên là Thảo, một người phụ nữ trẻ, dịu dàng, nghe nói mới chuyển về trường công tác được vài tháng. Tôi dắt Bin len qua đám đông phụ huynh để lên tặng hoa cho cô.
Nhưng khi vừa đến gần, bước chân tôi khựng lại. Đứng nép bên cạnh cô giáo Thảo là một cậu bé. Thằng bé đang túm lấy tà áo dài của cô, rụt rè nhìn xung quanh. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt cậu bé đó, tim tôi như ngừng đập. Máu trong người tôi đông cứng lại.
Đứa bé đó… giống hệt Bin. Không phải nét giống nhau của anh em họ hay người dưng tình cờ. Mà là giống như hai giọt nước. Từ mái tóc xoăn nhẹ, cái mũi cao, cho đến nốt ruồi son nhỏ xíu ngay dưới đuôi mắt trái. Nếu Bin không đang nắm tay tôi đây, tôi sẽ nghĩ đứa bé kia chính là con trai mình.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, mắt trân trân nhìn đứa trẻ lạ. Đúng lúc đó, đứa bé ngước lên nhìn cô Thảo, nũng nịu: “Mẹ ơi, con khát nước.”. Tiếng “Mẹ” non nớt ấy như một nhát búa tạ giáng vào lồng ngực tôi. Cô Thảo vội vàng cúi xuống lau mồ hôi cho thằng bé, ánh mắt đầy yêu thương. Khi ngẩng lên, cô bắt gặp ánh mắt sững sờ của tôi.
Gương mặt cô Thảo lập tức biến sắc. Cô hoảng hốt, theo phản xạ kéo đứa bé ra sau lưng mình như muốn che giấu. Sự lúng túng và sợ hãi trong mắt cô càng khiến nghi ngờ trong tôi bùng lên dữ dội. “Ba ơi? Ba sao thế?” Tiếng Bin lay tay làm tôi bừng tỉnh.
Tôi cố trấn tĩnh, bảo Bin ra chơi cùng các bạn một lát rồi bước nhanh về phía cô giáo. “Cô Thảo,” giọng tôi lạc đi. “Đứa bé này… là con của cô sao?”. Cô Thảo cúi gằm mặt, tay run run nắm chặt lấy tay đứa bé: “Vâng… là con trai tôi. Cháu tên là An.”. “Nó bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi gặng hỏi, không kiềm chế được sự run rẩy. “Dạ… cháu 6 tuổi.” Sáu tuổi. Bằng tuổi Bin.
Tôi lao tới, nắm lấy vai cô Thảo, quên cả phép lịch sự: “Cô nói thật đi! Bố nó là ai? Tại sao nó lại giống con trai tôi như đúc thế này? Tại sao nó lại có nốt ruồi son y hệt thằng Bin?” Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn vào chúng tôi. Cô Thảo tái mặt, nước mắt chực trào ra. Cô nhìn quanh rồi thì thầm, giọng van lơn: “Anh Minh… xin anh bình tĩnh. Đừng nói chuyện ở đây. Hết buổi lễ, anh gặp em ở quán cà phê đối diện cổng trường. Em sẽ nói hết… Em biết ngày này rồi cũng sẽ đến.”
Quán cà phê vắng lặng. Hai đứa trẻ – Bin và An – đang ngồi chơi ở bàn bên cạnh. Nhìn chúng ngồi cạnh nhau, ai cũng phải thốt lên là một cặp sinh đôi. Cô Thảo đặt lên bàn một cuốn nhật ký cũ kỹ, bìa da đã sờn rách. “Đây là của chị Lan,” Thảo nói, giọng nghẹn ngào. “Chị ấy nhờ em giữ, dặn rằng nếu một ngày anh phát hiện ra sự thật thì hãy đưa cho anh.”
Tôi run rẩy lật từng trang nhật ký. Nét chữ quen thuộc của vợ tôi hiện lên, nhòe đi vì những vết ố vàng như nước mắt:“Ngày… tháng… năm…Bác sĩ bảo mình mang thai đôi. Hai bé trai. Mình hạnh phúc đến phát điên. Nhưng niềm vui ấy vụt tắt khi mẹ chồng gọi điện…”
Tôi đọc ngấu nghiến. Sự thật dần dần được hé lộ, tàn khốc và đau đớn hơn bất cứ điều gì tôi có thể tưởng tượng.
Sáu năm trước, Lan mang thai. Khi đi siêu âm và biết là song thai, cô ấy đã định về khoe với tôi. Nhưng đúng lúc đó, mẹ tôi – một người đàn bà sùng bái mê tín dị đoan đến mức cực đoan – đã đi xem bói. Thầy bói phán rằng: “Năm nay là năm đại hạn. Nếu nhà nào sinh đôi con trai, thì cha hoặc mẹ sẽ phải chết bất đắc kỳ tử. Sát chủ, tuyệt mạng.”
Mẹ tôi tin sái cổ. Bà tuyên bố xanh rờn trước mặt Lan: “Nếu cô mà đẻ đôi, tôi sẽ bắt bỏ một đứa. Nhà này chỉ cần một người nối dõi, không cần rước họa sát thân.”
Lan sợ hãi tột độ. Cô ấy biết tính mẹ tôi, bà nói là làm. Bà từng ép chị dâu tôi phá thai chỉ vì không hợp tuổi. Lan không dám nói với tôi vì tôi là người con rất nghe lời mẹ, và thời điểm đó công ty tôi đang gặp khó khăn, tôi luôn trong trạng thái căng thẳng, dễ nổi nóng. Lan sợ tôi sẽ dao động, hoặc tệ hơn, mẹ tôi sẽ làm hại những đứa trẻ ngay từ trong bụng.
Lan tìm đến Thảo – người bạn thân nhất và cũng là một y tá sản khoa.
“Thảo ơi, tao xin mày. Tao không thể để mẹ chồng giet con tao. Nếu tao sinh hai đứa, mày hãy giúp tao… mang một đứa đi thật xa. Hãy nuôi nó giúp tao. Nói với chồng tao là tao chỉ sinh một đứa, hoặc một đứa đã mất. Tao lạy mày…”
Đêm định mệnh ấy, Lan trở dạ sớm. Ca sinh khó. Trong cơn đau đớn tột cùng và hơi thở thoi thóp, Lan vẫn nắm chặt tay Thảo: “Giữ lời hứa… Đừng để bà ấy biết…”
Lan sinh đôi thành công, nhưng cô ấy bị băng huyết quá nặng. Trong lúc bác sĩ cấp cứu cho Lan, Thảo đã lén đưa đứa bé thứ hai – bé An – ra ngoài theo lối cửa sau, giao cho người nhà của mình mang đi, rồi quay lại làm thủ tục khai tử giả cho một bé. Lan qua đời. Bí mật ấy được chôn vùi cùng cô ấy.
Thảo đã nghỉ việc ở bệnh viện, chuyển đi nơi khác, âm thầm nuôi nấng An như con ruột suốt 6 năm qua, đúng như di nguyện của Lan. Cô ấy không lấy chồng, dành cả thanh xuân để bù đắp cho đứa bé thiệt thòi. Gần đây, vì công việc, cô mới chuyển về trường này, không ngờ trái đất tròn lại khiến chúng tôi gặp nhau.
Đọc đến dòng cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi gục xuống bàn, khóc không thành tiếng.
“Anh Minh à, nếu anh đọc được những dòng này, xin anh đừng trách Thảo. Là em ép cô ấy. Em thà để hai anh em nó chia lìa, thà để con phải gọi người khác là mẹ, còn hơn để con sống trong sự ghẻ lạnh và nguy hiểm từ chính bà nội của mình. Em xin lỗi vì đã không đủ dũng cảm để bảo vệ các con theo cách trọn vẹn hơn…”
Tôi ngước mắt nhìn sang bàn bên cạnh. Hai đứa trẻ vẫn đang cười đùa, ngây thơ và trong sáng. Tôi đã sống 6 năm trong nỗi đau mất vợ, nhưng tôi đâu ngờ vợ tôi đã phải sống những tháng ngày mang thai trong nỗi sợ hãi kinh hoàng đến thế. Cô ấy chết đi mang theo nỗi oan ức và sự hy sinh thầm lặng để bảo vệ giọt máu của tôi khỏi chính mẹ ruột của tôi.
Tôi nhìn Thảo, người phụ nữ gầy gò trước mặt. Cô ấy không cướp con tôi. Cô ấy là ân nhân, là người đã gánh vác cả một cuộc đời để giữ trọn lời thề với người đã khuất: “Anh Minh,” Thảo lau nước mắt. “Bây giờ anh đã biết sự thật. Anh có quyền nhận lại con. Em… em sẽ trả An lại cho anh.”
Tôi nhìn An, rồi nhìn Bin. Cổ họng đắng ngắt.
Nhận lại con ư? Mẹ tôi vẫn còn đó. Sự mê tín và cay nghiệt của bà vẫn còn đó. Nếu tôi mang An về, liệu bi kịch cũ có lặp lại? Nhưng nếu không nhận con, tôi làm sao xứng đáng làm bố?
Tôi đứng dậy, bước về phía hai đứa trẻ. Tôi dang rộng vòng tay, ôm trọn cả Bin và An vào lòng. Lần đầu tiên sau 6 năm, gia đình tôi được đoàn tụ theo một cách đau đớn nhất.
Ngày 20/11 năm nay, tôi không chỉ tặng hoa cho một cô giáo. Tôi nợ người phụ nữ này, và nợ người vợ quá cố của mình, cả một cuộc đời. Tôi biết mình sẽ phải làm gì. Tôi sẽ đưa các con đi, rời khỏi ngôi nhà ngột ngạt đầy định kiến đó. Đã đến lúc tôi phải sống xứng đáng với sự hy sinh của Lan.

