Ngày hôm đó, chuyến bay 9C247 của hãng Novia Air chở 162 người rời đường băng trong đêm yên ả. Không ai biết đây sẽ là một trong những giờ bay định mệnh nhất lịch sử hãng.
Ở ghế 19C là Trần Minh Lâm, 38 tuổi – từng 6 năm làm kỹ thuật bảo dưỡng máy bay trước khi chuyển nghề. Một người đàn ông bình thường, từng trải, không hay hoảng loạn.
Nhưng chỉ 25 phút sau khi máy bay đạt độ cao hành trình, Lâm bắt đầu nhận ra điều mà không hành khách nào để ý.
NHỮNG HÀNH VI KỲ LẠ CỦA HAI TIẾP VIÊN
Hai tiếp viên nữ:
Hana – 25 tuổi
Mai – 27 tuổi
gương mặt tái mét, liên tục nhìn đồng hồ và trao đổi ký hiệu tay nhanh, giống như đang tính toán hoặc đếm ngược điều gì đó.
Không giống người phục vụ chuyến bay – mà như người đang đứng trước một cái chết đã biết trước.
Lâm càng nghi ngờ hơn khi anh thấy:
Mai nhanh chóng mở hộc để đồ của tổ bay
Lấy ra một gói màu xám nhỏ, đặt lại vào đó
Tay run như người vừa phạm tội
Lâm bước tới hỏi nhỏ, giọng nghiêm túc:
“Có trục trặc kỹ thuật hay thay đổi áp suất cabin à? Tôi thấy hai em bất ổn.”
Hana giật mình, lùi nửa bước, cắn môi và chỉ đáp:
“Anh về ghế đi… làm ơn.”
Ánh mắt cô đầy tuyệt vọng, như người muốn nói mà không dám.
YÊU CẦU HẠ CÁNH KHẨN – NHƯNG BỊ LÃNH ĐẠM GẠT ĐI
Lâm ngồi xuống mà tim đập liên hồi.
Anh ấn nút gọi tiếp viên, yêu cầu:
“Tôi đề nghị báo ngay cho buồng lái. Có dấu hiệu bất thường trong cabin. Tôi nghi vấn vấn đề nghiêm trọng.”
10 giây sau, điện thoại nội bộ vang đến chỗ Lâm.Phi công phụ Quang nói bình thản:
“Không có cảnh báo hệ thống nào. Không hạ độ cao. Đề nghị hành khách giữ trật tự.”
Hana đứng bên cạnh, nghe câu đó mà nước mắt rơi xuống ngay tại chỗ.
Lâm hiểu:
Buồng lái hoàn toàn chưa biết chuyện
Chỉ có hai tiếp viên hiểu họ đang đối mặt với gì
Và họ tuyệt đối không thể nói ra
30 PHÚT TIẾP THEO – CHUYẾN BAY TRỞ THÀNH ĐỊA NGỤC
Đèn cabin vụt tắt rồi sáng lại.Ghế rung bần bật.Nhiều hành khách la lên.
Và rồi…
9C247 rơi thẳng đứng ở độ cao gần 10.000 mét.
Không báo trước.Không cảnh báo.Chỉ một cú rơi tự do như thang máy đứt cáp.
Mặt nạ oxy rơi loạt loạt.
Một phụ nữ bị hất khỏi ghế, đập trán vào trần, máu tóe.
Tiếng la hét, tiếng cầu nguyện, tiếng trẻ con khóc hòa vào nhau.
Giữa hỗn loạn đó, Hana quỳ xuống sàn, hai tay ôm đầu, khóc nghẹn:
“Chúng em không muốn! Người ta ép… Em xin lỗi mọi người…”
Câu nói đó như đổ thêm dầu vào nỗi hoảng loạn của cabin.
LÂM LAO VÀO HỘC CHỨA ĐỒ CỦA TỔ BAY
Không chờ thêm giây nào, Lâm giật cửa hộc số 4, nơi lúc nãy Mai đặt vật gì đó vào.
Một gói màu xám kích cỡ bàn tay, dây điện nhỏ màu đỏ đang chớp sáng như đếm ngược.
Lâm gào lên:
“MỞ CỬA BUỒNG LÁI!!! BÊN TRONG LÀ BOM HẸN GIỜ!”
Nhưng 9C247 lúc đó như một vật rơi tự do trên trời, phi công không thể nghe, cũng không thể mở.
Lâm chộp lấy gói, cố tìm dây chính để rút, tay anh run đi vì máy bay rung như sắp vỡ ra từng mảng.
DƯỚI MẶT ĐẤT – 120 GIÂY MUỘN MÀ GẦN NHƯ ĐỊNH MỆNH
Ngay khi tín hiệu cấp cứu loại “mất kiểm soát hoàn toàn” được phát đi, trung tâm giám sát nhận được bản cảnh báo từ cơ quan điều tra quốc tế:
Hana và Mai đang trong danh sách truy nã tạm thời
Bị nghi liên quan đến đường dây gài thuốc nổ tống tiền trên máy bay
Hồ sơ gửi tới muộn đúng 2 phút so với thời điểm chuyến bay rơi tự do
Người trực thông tin mặt đất chỉ kịp thốt lên:
“Nếu thông báo đến sớm hơn… buồng lái đã biết.”
NHỮNG PHÚT CUỐI CÙNG TRONG BUỒNG LÁI
Phi công chính Sato và phi công phụ Quang vật lộn với cần điều khiển, cố lấy lại độ cao.
Màn hình cảnh báo đỏ rực.Áp suất dao động thất thường.Hệ thống điều khiển phản hồi hỗn loạn.
Quang chỉ kịp hét:
“247… mất kiểm soát… yêu cầu hỗ trợ!”
Đó là tín hiệu cuối cùng của 9C247.
ÂM THANH CUỐI CÙNG VỌNG LẠI
Trong giây cuối cùng trước khi máy bay mất liên lạc, từ cabin người ta thu được:
Tiếng trẻ con khóc
Tiếng hành khách cầu nguyện
Tiếng Hana nấc lên:
“Xin lỗi mẹ… con không còn lựa chọn…”
Và tiếng Lâm hét:
“CẮT MẠCH ĐỎ! NHANH!”
Sau đó – im lặng hoàn toàn.
KẾT
Chuyến bay 9C247 rơi xuống biển sau 47 phút cất cánh.
37 người sống sót
Hai tiếp viên tu vong tại cabin
Phi công và phần lớn hành khách thiệt mạng
Chất nổ không kịp phát nổ – vì mạch chính bị đứt sau va chạm.
Kết luận điều tra ghi rõ:
“Người đầu tiên phát hiện nguy cơ – hành khách ghế 19C, Trần Minh Lâm.”
Nhưng cho đến tận cuối cùng, chỉ có một câu hỏi vẫn ám ảnh những người sống sót:
“Nếu tổ bay nghe lời cảnh báo ngay khi Lâm yêu cầu hạ cánh… liệu 9C247 có còn cơ hội trở về?”
Câu chuyện xây dựng dựa trên nhân vật hư cấu và tình tiết giả định

