Chồng dắt b////ồ nh////í đi kh/ách s//ạn, tôi không làm ầm lên mà gửi ngay số phòng cho một người phụ nữ — 30 phút sau, tôi vừa uống cà phê, vừa ngồi ở một góc xem kịch hay…
Tôi tên là Lan, 32 tuổi, đã kết hôn được năm năm. Cuộc hôn nhân của tôi từng yên bình như ly nước lọc — chẳng có gì quá đặc biệt, nhưng đủ để tôi tin rằng ít nhất mình được tôn trọng. Cho đến ngày hôm đó, khi điện thoại của chồng tôi — Hùng — đổ chuông, và cái tên “bé Thảo – công ty” hiện lên màn hình.
Hùng nói là đi tiếp khách. Nhưng linh cảm của phụ nữ chẳng bao giờ sai. Tôi mở định vị điện thoại — thứ mà chính anh từng cài đặt vì “muốn vợ yên tâm khi anh đi công tác”. Dấu chấm màu xanh hiện lên rõ ràng: Khách sạn Thiên Thanh, chứ chẳng phải nhà hàng hay văn phòng nào cả.
Tôi không khóc, không gào. Tôi chỉ lặng im, rót cho mình ly cà phê đen, vị đắng lan khắp miệng. Rồi tôi gọi cho cô bạn thân làm ở khách sạn đó, nhờ cô dò giúp số phòng. “Phòng 508, vừa check-in cách đây 10 phút, một đôi vợ chồng trẻ.” Cô bạn còn cười nhỏ, “Chắc họ đang hưởng tuần trăng mật.”
Tôi mỉm cười: “Ừ, đúng là tuần trăng mật thật, nhưng chắc sắp thành tuần… mạt trăng rồi.”
Tôi không tới đó làm ầm lên. Tôi mở Facebook, tìm ngay trang cá nhân của Thảo — cô gái 24 tuổi, trợ lý mới của chồng tôi. Cô ta thường đăng ảnh ở công ty, gắn thẻ cả mẹ mình: bà Hạnh, một người phụ nữ đứng tuổi, buôn bán quán ăn nhỏ ở ngoại ô, rất hiền lành, hay khoe con gái “ngoan, giỏi, được sếp quý”.
Tôi lưu số điện thoại của bà Hạnh từ trang cá nhân đó, và nhắn một tin:
“Chào cô, con là Lan – vợ của anh Hùng, sếp của Thảo. Con nghĩ có chuyện này cô cần biết. Con gửi cô ảnh này, và số phòng khách sạn mà con gái cô đang ở cùng chồng con.”
Tôi đính kèm bức ảnh chụp qua camera an ninh mà cô bạn vừa gửi — rõ ràng là Hùng đang nắm tay Thảo, cả hai tươi cười bước vào thang máy.
Gửi xong, tôi không chờ phản hồi. Tôi chỉ xách túi, đến quán cà phê đối diện khách sạn.
Trời bắt đầu mưa nhẹ. Tôi chọn một góc khuất, từ đó có thể nhìn rõ cửa ra vào khách sạn. Khoảng nửa tiếng sau, một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi lao đến, áo mưa vẫn chưa kịp cởi, tay cầm cây chổi cán tre — chính là bà Hạnh.
Tôi nhấp ngụm cà phê, tim đập chậm, ánh mắt bình thản như xem phim.
Bà Hạnh bước vào quầy lễ tân, nói điều gì đó với nhân viên, rồi lập tức lên thang máy. Vài phút sau, tiếng la hét vang lên từ tầng năm, vọng xuống cả sảnh.
“Con gái à, mày làm cái gì vậy hả?!” — giọng bà Hạnh run lên, pha lẫn tức giận và tủi hổ.
“Mẹ! Sao mẹ tới đây! Mẹ về đi!” — tiếng Thảo nghẹn lại.
“Về à?! Mày ăn ở thất đức thế này mà còn dám bảo mẹ về à?! Người ta có chồng, có gia đình đàng hoàng, mày chen vô làm gì?!”
Mọi người trong sảnh bắt đầu xì xào. Tôi vẫn ngồi im, cầm tách cà phê, nghe từng tiếng vang vọng. Một lát sau, cửa thang máy bật mở, bà Hạnh kéo con gái mình ra ngoài.
Thảo mặt tái mét, tóc rối, áo khoác che vội, đôi mắt ầng ậc nước. Còn Hùng thì chỉ kịp quấn khăn tắm, đứng chết lặng ở cửa phòng, ánh mắt hoang mang tột độ.
Bà Hạnh vừa kéo vừa mắng:
“Tao làm lụng cực khổ nuôi mày ăn học, để giờ mày đi phá hoại nhà người khác à? Đồ con gái hư hỏng!”
Mấy người khách trong khách sạn lấy điện thoại ra quay. Tôi vẫn không nhúc nhích, chỉ hơi nhếch môi. Cảnh tượng ấy — đúng là một “vở kịch đời” mà tôi không cần đạo diễn, không cần diễn viên phụ.
Một lúc sau, bà Hạnh kéo con gái ra xe, vừa đi vừa khóc. Tôi thấy thương người mẹ ấy — người chẳng hề biết con gái mình đã đi xa đến mức nào. Nhưng tôi cũng biết, bà là người duy nhất có thể khiến Thảo tỉnh ra mà không cần tôi phải bẩn tay.
Tôi trả tiền, đứng dậy, rời khỏi quán. Khi đi ngang qua sảnh khách sạn, Hùng nhìn thấy tôi. Anh hoảng hốt chạy lại, miệng lắp bắp:
“Lan… để anh giải thích…”
Tôi khẽ cười, giọng nhẹ đến lạnh lùng:
“Không cần. Người giải thích với anh là mẹ của cô ấy rồi. Em không có gì để nghe nữa.”
Tôi quay lưng, bước đi giữa cơn mưa rả rích. Mỗi giọt mưa rơi trên vai như rửa sạch đi lớp niềm tin đã mục nát.
Tối hôm đó, Hùng về nhà, cố gắng nói chuyện, xin lỗi, van nài. Tôi chỉ đáp một câu:
“Em không giận nữa đâu. Nhưng em cũng không còn thương. Mà khi phụ nữ đã hết thương, thì dù anh có quỳ, em cũng không còn lý do để ở lại.”
Anh im lặng, nước mắt chực trào. Nhưng tôi biết, mọi thứ đã kết thúc.
Tôi mở cửa sổ, nhìn ra ngoài. Mưa đã tạnh, bầu trời trong hơn. Tôi tự rót cho mình ly cà phê, ngồi một mình trong phòng khách.
Và tôi khẽ mỉm cười — nụ cười bình thản của người đã thắng bằng cách không cần đánh.
Bởi trong trò chơi của những kẻ phản bội, sự im lặng của người thông minh luôn là đòn trả thù đắt giá nhất.

