Tiệc đầy tháng bé Minh Khuê đông nghịt người. Nhà chồng tôi dựng rạp tận ngoài ngõ, ai cũng đến chúc mừng, riêng Hân — em gái chồng — thì đến muộn, gương mặt hất hàm đặc trưng như thể cả bữa tiệc này chỉ để phục vụ mình nó.
Nó đặt túi xuống ghế, mắt liếc cái nôi hồng của con tôi, rồi buông một câu chát chúa:
“Trời đất ơi, đẻ con gái hả chị? Đúng là số không ai thương. Nhà này bao đời đẻ toàn con trai, đến chị thì… hên xui quá ha!”
Mấy bác trong họ nhìn nhau, cười trừ.Tôi còn chưa kịp đáp thì Hân lại dí sát mặt, giọng the thé:
“Mà chị mời em đến đầy tháng cháu thì cũng phải có phong bì chứ? Chứ đẻ con gái, tốn kém chi? Để dành tiền đẻ đứa sau đi chị.”
Tôi đặt nhẹ muỗng xuống bàn.Cả tháng nay tôi nhịn hết — nhịn mẹ chồng soi mói, nhịn hàng xóm xì xào, nhịn việc chồng tôi bênh em gái vô lý. Nhưng hôm nay… tôi không muốn nhịn nữa.
Tôi nhìn thẳng Hân, nói chậm rãi:
“Còn hơn người… không biết đẻ.”
Hân đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng:
“Chị nói ai? Chị dám á?”
Mọi người bắt đầu xôn xao. Mẹ chồng tôi — bà Dư — cau mày:
“Con ăn nói cho cẩn thận, Hân nó chưa có chồng thì chưa đẻ, mắc gì nói vậy?”
Tôi bật cười, nhưng là kiểu cười lạnh khiến cả bàn im bặt.
“Con nói đúng người, mẹ ạ.”
Tôi với tay cầm bát canh măng nóng bốc hơi nghi ngút, tiến đến trước mặt Hân.Nó còn chưa kịp phản ứng, tôi nghiêng nhẹ tay — xoạt! — bát canh đổ thẳng lên chiếc váy trắng nó vừa khoe mua gần triệu bạc.
Hân hét toáng:
“Chị điên rồi hả?”
Tôi ném luôn cái bát xuống bàn cạch một cái, rồi lấy từ túi áo ra một tờ giấy gấp làm ba.
Tôi hất nó trước mặt cả nhà chồng:
“Muốn biết vì sao nó không biết đẻ không? Đọc đi.”
Mọi người chết lặng.Hân run rẩy mở tờ giấy ra.
Giấy xét nghiệm hiếm muộn.Tên: Nguyễn Ngọc Hân.Kết luận: buồng trứng ngừng hoạt động sớm — khả năng mang thai tự nhiên gần như bằng 0.
Mặt mẹ chồng tôi tái mét.Chồng tôi — Long — đứng dậy sững sờ:
“Hân… đây là…”
Hân lắp bắp, nước mắt chảy ròng:
“Ai… ai đưa cho chị cái này? Chị… chị theo dõi tôi?”
Tôi khoanh tay, nói đủ lớn để cả họ nhà chồng nghe rõ:
“Không ai theo dõi ai cả. Đứa em ‘hỗn như quỷ’ của anh chồng tôi đi khám chung bệnh viện với tôi. Nó văng giấy ngay trước cửa phòng khám. Tôi nhặt giúp… và hôm nay nó xúc phạm con gái tôi, nên tôi trả lại.”
Không gian im phăng phắc.
Tôi bước đến cạnh cái nôi, vén nhẹ khăn của Minh Khuê, rồi nói rõ từng chữ, giọng sắc như dao:
“Con gái tôi sinh ra là phước.Còn chuyện ‘đẻ con trai để nối dõi’ — lỗi không phải ở mẹ.Muốn trách thì trách đàn ông trong nhà này.”
Mấy ông chú trong họ giật bắn người.Mẹ chồng tôi chụp ngực vì sốc.
Long tái mặt, lắp bắp:
“Ý… ý em là sao?”
Tôi liếc anh một cái sắc lẻm:
“Anh quên rồi hả? Giới tính do nhiễm sắc thể Y của đàn ông quyết định. Em đẻ con gái hay con trai là… do anh.”
Một tiếng “ồ” vang lên từ bàn bên.Hân ngồi sụm xuống, vừa đau vừa nhục.Nhà chồng im re như chùa Ba Vàng lúc tắt điện.
Tôi bế con đứng thẳng lưng, nhìn cả gia đình nhà chồng:
“Từ nay, ai còn mở miệng khinh con gái tôi… thì liệu hồn.”
Bà Dư cúi đầu.Long không dám ngẩng mặt.
Còn Hân… ôm lấy mặt, khóc òa trong im lặng.
Chỉ có tiếng trẻ con trong nôi khẽ ọ ẹ, nhẹ như một dấu chấm hết cho tất cả sự độc miệng ngày hôm nay.

