Suốt hai tuần liền, cô Hạnh, giáo viên chủ nhiệm lớp 2/3, để ý thấy bé Linh, 7 tuổi, lúc nào cũng không ăn trưa mà lén lút gói lại rồi nhét vào chiếc hộp nhựa màu hồng. Bữa cơm của trường vốn ít ỏi, vậy mà con bé lúc nào cũng nhịn đói, mặt xanh xao, đôi mắt thâm quầng.
Một lần gọi lên hỏi, Linh chỉ lí nhí:
— “Con để dành… cho bạn.”
Cô Hạnh hỏi bạn nào thì bé cúi gằm, không nói.
Linh vốn rất ngoan, ít khi nói dối. Sự im lặng ấy làm cô thấy bất an.
Chiều hôm đó, đến giờ ra chơi, thấy Linh ôm hộp cơm chạy vụt ra cửa sau trường, cô Hạnh quyết định đi theo từ xa.
Gió chiều thổi lạnh, sân sau trường vắng hoe. Linh rẽ vào lối mòn dẫn xuống khu nhà kho cũ, nơi đã bỏ hoang mấy năm vì tường nứt.
Cô Hạnh khựng lại khi thấy Linh quỳ xuống, nhẹ nhàng kéo một tấm bạt rách phủ trên chiếc thùng gỗ… và gọi nhỏ:
— “Anh dậy ăn đi, em đem cơm rồi nè…”
Một bàn tay gầy guộc, đen sạm từ bên trong thò ra. Rồi một cậu bé chừng 10 – 11 tuổi, áo quần rách tả tơi, người bầm tím, lom khom ngồi dậy. Cậu như con thú nhỏ bị dồn vào góc, hai mắt hoảng loạn.
Cô Hạnh đứng chết lặng.
Linh đẩy hộp cơm về phía cậu bé:
— “Anh ăn nhanh đi, để lát người ta không phát hiện…”
Cậu bé run rẩy bốc từng miếng cơm vụn, ăn như thể đã đói nhiều ngày.
Và rồi cô nghe Linh nói một câu khiến cô tê buốt sống lưng:
— “Nếu họ tìm được anh… họ sẽ đánh anh nữa.”
Cô Hạnh thở hắt ra như bị ai bóp nghẹt. Tim cô đập loạn khi thấy trên cánh tay cậu bé có chuỗi vết roi dài, còn rớm máu.
Cô bước tới ngay lập tức. Cả hai đứa trẻ giật thót.
Linh òa khóc:
— “Cô đừng… đừng báo ai… Anh ấy trốn khỏi nhà rồi… Bố đánh anh ấy chết mất…”
Cô Hạnh quỳ xuống nhìn cậu bé:
— “Con tên gì?”
Cậu bé cúi đầu, thì thầm:
— “Con là… Minh… con trai của… chú Phúc bán tạp hóa đầu đường…”
Cô Hạnh lặng người.Chú Phúc – người vẫn được cả khu phố khen hiền lành, vui tính, thương con.
Nhưng nhìn những vết bầm tím, đôi mắt tối sẫm của thằng bé… cô Hạnh hiểu rằng có điều gì đó khủng khiếp đã diễn ra trong căn nhà ấy.
Ngay lập tức, cô đứng lên, rút điện thoại gọi:
— “Alo… tổng đài bảo vệ trẻ em 111 phải không? Tôi cần hỗ trợ khẩn cấp.”

