Đêm đó mưa rất to.
Tôi đội chiếc áo mưa mỏng, tay dắt con trai ba tuổi, chân lội bì bõm trên con đường tối om. Nó sốt cao, người nóng hầm hập, môi tím tái vì lạnh. Tôi đã gọi cho tất cả những người tôi có thể gọi — không ai nghe máy.
Tôi là mẹ đơn thân.Không chồng.Không nhà.Không một ai để dựa vào.
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên lề đường. Cửa kính hạ xuống. Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi, ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt trầm và bình tĩnh.
“Cô cần giúp không?”
Tôi đã do dự. Nhưng con tôi bắt đầu thở gấp. Tôi gật đầu.
Anh đưa hai mẹ con về căn biệt thự lớn, gọi bác sĩ riêng, pha sữa, chuẩn bị phòng ngủ. Tất cả diễn ra nhanh và gọn như anh đã quen với việc giải quyết khủng hoảng.
Khi con tôi ngủ say, tôi ngồi co ro trên ghế sofa, tay đan vào nhau, tim vẫn chưa hết run.
Tôi hít một hơi thật sâu… rồi nói ra điều khiến chính tôi cũng sợ.
“Anh… có thể giả vờ làm chồng tôi không?”
Anh ngẩng lên, hơi bất ngờ.
“Tại sao?”
“Ngày mai… gia đình chồng cũ tôi đến giành quyền nuôi con. Họ giàu, có luật sư. Tôi không có gì cả.Họ nói nếu tôi không có chồng, không có chỗ dựa, họ sẽ mang con tôi đi.”
Căn phòng im lặng.
Tôi cúi đầu, giọng nhỏ đi:
“Chỉ một ngày thôi. Em sẽ rời đi ngay sau đó. Em không dám xin gì hơn.”
Người đàn ông nhìn tôi rất lâu. Rồi anh gật đầu.
“Được.”
Ngày hôm sau, anh mặc vest, đứng cạnh tôi trong phòng khách. Khi gia đình chồng cũ đến, anh nắm tay tôi, rất chặt.
“Tôi là chồng hợp pháp của cô ấy,” anh nói.“Và đứa bé là con tôi.”
Luật sư bên kia khựng lại.Không ai ngờ một người đàn ông như anh lại xuất hiện.
Mọi chuyện kết thúc nhanh hơn tôi tưởng.
Khi họ rời đi, tôi đứng dậy, cúi đầu thật sâu:
“Cảm ơn anh. Em đi ngay.”
Tôi quay lưng thì nghe anh nói:
“Cô đi đâu?”
“Tìm việc. Thuê phòng trọ.”
Anh trầm giọng:
“Ở lại.”
Tôi quay lại, hoảng hốt:
“Em không dám…”
“Không phải vì thương hại,” anh ngắt lời.“Mà vì… tôi cũng đang cần một gia đình.”
Tôi chết lặng.
Anh là người đàn ông giàu có, thành đạt, nhưng đã mất vợ và con trong một tai nạn nhiều năm trước. Căn nhà lớn này… trống rỗng.
Một ngày giả vờ làm vợ.Cuối cùng lại trở thành một mái nhà thật.
Nhiều năm sau, trong một đêm mưa khác, tôi nhìn con trai gọi anh là “ba” một cách tự nhiên, mới hiểu:
Có những lời cầu xin được nói ra trong tuyệt vọng…lại là cánh cửa dẫn ta tới một cuộc đời hoàn toàn khác.

