Anh Xe Ôm Đi Ứng Tuyển Làm Bảo Vệ, Nữ Tỷ Phú Vừa Xem Hồ Sơ Liền Bật Khóc: Sao Bây Giờ Anh Mới Tới?
Buổi sáng hôm ấy, Hoàng đứng trước tòa nhà kính cao vút, tay cầm chiếc hồ sơ mỏng đã sờn mép.
Anh hít một hơi thật sâu.
Ba mươi lăm tuổi, hơn mười năm chạy xe ôm, đây là lần đầu tiên anh bước vào một nơi sang trọng như thế này để… xin việc.
Bên trong, sàn đá sáng bóng đến mức Hoàng thấy rõ đôi dép cũ của mình phản chiếu dưới chân. Anh hơi lúng túng, kéo lại cổ áo sơ mi đã bạc màu, rồi bước tới quầy lễ tân.
“Anh đến… ứng tuyển vị trí bảo vệ.”
Cô lễ tân ngẩng lên, ánh mắt lướt nhanh từ đầu đến chân anh. Chỉ một giây thoáng qua, nhưng Hoàng vẫn nhận ra.
“Anh đi thẳng vào phòng nhân sự, tầng dưới,” cô nói, giọng lịch sự nhưng lạnh.
Hoàng gật đầu, cảm ơn rồi quay đi.
Không ai biết, để có bộ hồ sơ này, anh đã suy nghĩ suốt ba tháng.
Từ ngày mẹ mất, phòng trọ trống trải hơn bao giờ hết. Những chuyến xe đêm không còn đủ để che đi cảm giác mệt mỏi bủa vây. Anh cần một công việc ổn định hơn. Không mơ cao. Chỉ cần đủ sống.
Bảo vệ. Ca gác đêm. Lương đều.
Vậy là đủ.
Trong phòng nhân sự, vài người ngồi chờ. Ai cũng ăn mặc chỉnh tề. Hoàng ngồi thu mình ở góc ghế, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi.
“Ứng viên Hoàng Nguyễn.”
Anh giật mình, đứng bật dậy.
Người gọi anh là một người đàn ông trung niên, dáng nghiêm nghị.
“Anh từng làm gì?”
“Xe ôm,” Hoàng đáp.
Người đàn ông nhíu mày. “Chỉ vậy?”
“Dạ… trước đây tôi từng đi bộ đội. Xuất ngũ sớm vì hoàn cảnh gia đình.”
“Có giấy tờ chứng minh không?”
Hoàng đưa tập hồ sơ.
Người đàn ông lật từng trang, gật gù. “Hồ sơ này… không tệ. Nhưng quyết định cuối cùng thuộc về tổng giám đốc. Bà ấy muốn xem trực tiếp.”
Hoàng hơi sững.
“Tổng giám đốc… xem hồ sơ bảo vệ ạ?”
Người đàn ông cười nhạt. “Bà ấy có lý do riêng. Anh cứ chờ.”
Ở tầng trên cùng, trong căn phòng rộng lớn ngập ánh sáng, An Nhiên – nữ tỷ phú trẻ, người đứng đầu cả tập đoàn – đang lật từng tập hồ sơ một cách máy móc.
Cô vốn không có thời gian cho việc này.
Nhưng gần đây, cô mất ngủ liên tục.
Những cơn ác mộng cũ quay lại. Một đêm mưa. Một tai nạn. Một người đàn ông ôm đầy máu, vẫn cố chắn cho cô.
Mà suốt mười lăm năm qua… cô không tìm được anh.
“Tiếp theo,” cô nói.
Trợ lý đưa vào một tập hồ sơ mỏng.
An Nhiên lật ra.
Chỉ vừa nhìn thấy cái tên, tay cô khựng lại.
Hoàng Nguyễn.
Tim cô đập mạnh.
Cô tiếp tục đọc.
Nghề nghiệp hiện tại: Xe ôm.
Quá khứ: Bộ đội xuất ngũ sớm vì cứu người trong một vụ tai nạn nghiêm trọng.
Ghi chú: Bị thương nặng, mất một phần thính lực tai trái.
An Nhiên bỗng thấy tai mình ù đi.
Cô lật sang trang sau.
Một tấm ảnh thẻ cũ.
Gương mặt gầy, ánh mắt hiền, bên thái dương có một vết sẹo mờ.
Chiếc bút rơi khỏi tay.
An Nhiên bật đứng dậy.
Nước mắt trào ra không kịp ngăn.
“Không thể nào…” cô thì thầm.
Cô run rẩy cầm điện thoại.
“Đưa… đưa ứng viên này lên ngay. Bây giờ.”
Trợ lý hoảng hốt. “Dạ… có chuyện gì sao ạ?”
An Nhiên quay đi, giọng nghẹn lại:
“Làm ơn. Nhanh.”
Hoàng được đưa lên tầng cao nhất.
Cánh cửa thang máy mở ra, anh gần như không dám bước.
Mọi thứ quá xa lạ.
Căn phòng trước mặt rộng đến mức Hoàng thấy mình như một chấm nhỏ.
Ở giữa phòng, một người phụ nữ đứng quay lưng, vai run lên.
“Cô… cô gọi tôi ạ?” Hoàng lên tiếng.
Người phụ nữ quay lại.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, thời gian như dừng lại.
An Nhiên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe.
Hoàng thấy tim mình thắt lại.
Người phụ nữ này… sao quen đến thế?
Cô bước tới một bước, rồi dừng lại.
Giọng cô vỡ ra:
“Anh… có nhớ… một đêm mưa mười lăm năm trước không?”
Hoàng chết lặng.
Hình ảnh cũ ùa về.
Chiếc xe tải mất lái.
Tiếng phanh gấp.
Một cô bé bị hất văng.
Và anh… lao ra, không suy nghĩ.
“Cô là…” Hoàng thì thào.
An Nhiên bật khóc.
“Em đây.”
Cô ôm mặt, nấc lên như một đứa trẻ.
“Em tìm anh mười lăm năm rồi… Sao bây giờ anh mới tới?”
Hoàng đứng sững.
Hóa ra… cô bé năm ấy, người anh đẩy ra khỏi làn xe, chính là nữ tỷ phú trước mặt anh.
“Em còn tưởng… anh không còn trên đời nữa,” cô nghẹn ngào.
Hoàng cúi đầu. “Tôi… chỉ làm điều nên làm.”
An Nhiên lắc đầu dữ dội.
“Không. Nhờ anh, em mới sống. Nhờ anh, em mới có hôm nay.”
Cô hít sâu, lau nước mắt.
“Anh không cần làm bảo vệ.”
Hoàng giật mình. “Cô… cô không cần thương hại tôi.”
An Nhiên nhìn thẳng vào anh.
“Không phải thương hại.”
Cô đặt tập hồ sơ xuống bàn.
“Là nợ. Là ân tình. Và là… định mệnh.”
Cuối cùng, Hoàng vẫn nhận công việc.
Nhưng không phải bảo vệ.
Anh được giao vị trí giám sát an ninh nội bộ – đúng chuyên môn, đúng năng lực, với mức lương đủ để anh không phải lo từng bữa.
Ngày đầu đi làm, Hoàng vẫn mặc bộ quần áo giản dị.
An Nhiên đi ngang qua, dừng lại.
“Anh ổn chứ?”
Hoàng gật đầu. “Tôi ổn.”
Cô mỉm cười.
Nụ cười nhẹ nhõm nhất sau mười lăm năm.
Không ai trong tòa nhà biết, người đàn ông ít nói kia từng là ân nhân cứu mạng của nữ tỷ phú.
Và Hoàng cũng không biết, nếu hôm đó anh không nộp hồ sơ làm bảo vệ, có lẽ cả đời này, họ sẽ mãi lướt qua nhau trong biển người đông đúc.
Đôi khi, số phận không đến sớm, cũng không đến muộn.
Nó chỉ đến… đúng lúc người ta đủ kiên nhẫn để chờ.


