Hai năm. Đó là khoảng thời gian tôi sống như một cái xác không hồn kể từ ngày Ngân trút hơi thở cuối cùng trên bàn mổ. Ngày đó là một cơn ác mộng. Bác sĩ bước ra, lắc đầu ái ngại thông báo Ngân bị băng huyết, không qua khỏi, chỉ cứu được con. Tôi gục ngã ngay tại hành lang bệnh viện lạnh lẽo, tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh hòa lẫn với tiếng gào thét tuyệt vọng của tôi. Đám tang diễn ra vội vã, gia đình bên ngoại của Ngân – những người vốn dĩ phản đối cuộc hôn nhân của chúng tôi kịch liệt – đã đến mang thi thể cô ấy đi hỏa táng ngay lập tức. Họ cấm tôi bén mảng đến, nói rằng tôi là kẻ đã hại chết con gái họ. Tôi chỉ còn lại bé Bon, giọt máu duy nhất Ngân để lại.
2 năm qua tôi một mình nuôi con và chưa khi nào thôi nhắc về mẹ trước mặt con. Chính vì vậy lần đầu tiên con cất tiếng nói chính là tiếng gọi mẹ khi con cầm tấm ảnh của Ngân trên tay.
Hôm nay là sinh nhật tròn 2 tuổi của Bon. Tôi nén nỗi đau, đưa con đi trung tâm thương mại để mua cho thằng bé một bộ đồ chơi mới. Trung tâm thương mại sầm uất, người qua kẻ lại tấp nập. Đang đẩy xe nôi đi dạo, bỗng nhiên bé Bon nhoài người ra, tay chỉ trỏ liên hồi về phía trước, miệng ú ớ gọi: “Mẹ… Mẹ… ơ… Mẹ!”
Tôi giật mình. Tim tôi thắt lại. “Bon à, mẹ ở trên trời mà con…”. Nhưng thằng bé giãy nảy lên, chực khóc, tay vẫn chỉ quyết liệt về phía thang cuốn đi xuống. Tôi tò mò nhìn theo hướng tay con. Và giây phút đó, cả thế giới quanh tôi như sụp đổ. Ở phía thang cuốn đối diện, một người phụ nữ đang đứng, tay cầm chiếc túi xách Hermès đắt tiền. Mái tóc dài uốn lượn, dáng người thanh mảnh, và đặc biệt là nốt ruồi son nhỏ xíu ngay dưới đuôi mắt trái. Không thể nhầm được. Đó là Ngân!
Dù cô ấy trang điểm sắc sảo hơn, khoác lên mình bộ đồ hiệu xa xỉ khác hẳn vẻ giản dị ngày xưa, nhưng ánh mắt ấy, nụ cười ấy… chính là vợ tôi. Người vợ mà tôi đã thờ cúng suốt 2 năm qua! Máu trong người tôi sôi lên. Tôi bế xốc bé Bon, lao như điên về phía thang cuốn, bất chấp va phải bao nhiêu người. “Ngân! Ngân ơi!” – Tôi gào lên.
Người phụ nữ ấy quay lại. Ánh mắt chạm nhau. Trong một tích tắc, tôi thấy đồng tử cô ấy giãn ra, một sự hoảng hốt thoáng qua. Nhưng ngay lập tức, vẻ mặt cô ấy trở nên lạnh băng, xa lạ. Tôi chạy đến nơi, nắm chặt lấy cổ tay cô ấy: “Ngân! Em còn sống? Tại sao? Tại sao em bỏ anh và con? Mọi người nói em chết rồi mà?”
Bé Bon trên tay tôi cũng vươn tay đòi bế: “Mẹ…” Nhưng người phụ nữ ấy hất mạnh tay tôi ra. Cô ấy nhìn tôi như nhìn một kẻ điên: “Anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra! Tôi không quen anh.” “Em nói dối! Em là Ngân! Nốt ruồi này, vết sẹo nhỏ ở cổ tay này… Em đừng hòng lừa anh!”
Đúng lúc đó, hai gã vệ sĩ to lớn từ đâu xuất hiện, kẹp chặt lấy tay tôi, đẩy tôi ngã dúi dụi xuống sàn. Một người đàn ông lịch lãm, trạc 40 tuổi, bước đến bên cạnh cô ấy, vòng tay ôm eo: “Có chuyện gì vậy em yêu?”. Cô ấy nép vào người đàn ông kia, giọng run rẩy nhưng dứt khoát: “Em không biết. Tự nhiên gã điên này lao vào nhận vợ, nhận mẹ. Chúng ta đi thôi anh, em sợ.”
Họ quay lưng bước đi, để mặc tôi ngồi bệt giữa sàn nhà lạnh ngắt, bé Bon khóc thét lên vì sợ hãi. Tôi trơ mắt nhìn “vợ mình” bước lên một chiếc xe sang trọng rồi biến mất hút.
Tôi không tin mình nhìn nhầm. Bản năng người chồng mách bảo đó chính là Ngân. Đêm đó, sau khi dỗ Bon ngủ, tôi lục tung lại toàn bộ giấy tờ liên quan đến cái chết của Ngân. Giấy chứng tử, biên lai hỏa táng… tất cả đều có chữ ký của một bác sĩ tên là Hùng – trưởng khoa sản lúc bấy giờ.
Tôi nhớ lại ngày đó, gia đình bên ngoại đã mang Ngân đi rất nhanh, quan tài được đóng kín mít, tôi không hề được nhìn mặt vợ lần cuối. Tôi thuê một thám tử tư – bạn thân hồi đại học của tôi – để điều tra về bác sĩ Hùng và gia thế thực sự của nhà Ngân. Trước đây, Ngân chỉ nói bố mẹ cô buôn bán nhỏ ở quê, nhưng hôm nay nhìn phong thái của cô ấy, tôi biết mình đã bị lừa.
Ba ngày sau, kết quả trả về khiến tôi lạnh gáy. Thứ nhất, bác sĩ Hùng đã nghỉ việc ngay sau ca mổ của vợ tôi và hiện đang định cư tại Canada với khối tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc. Thứ hai, không có hồ sơ hỏa táng nào tên là “Nguyễn Thị Ngân” vào ngày hôm đó tại đài hóa thân hoàn vũ. Và thứ ba, người phụ nữ tôi gặp ở trung tâm thương mại tên là “Tiểu thư Thiên Kim” – con gái rượu của một tập đoàn bất động sản nghìn tỷ, người vừa trở về từ Mỹ sau 2 năm “điều trị bệnh”.
Sự thật dần hé lộ một cách tàn khốc.
Ngân không phải con nhà nghèo. Cô ấy là tiểu thư cành vàng lá ngọc, bỏ nhà theo tôi vì tình yêu. Khi cô ấy sinh khó, gia đình cô ấy đã can thiệp. Họ mua chuộc bác sĩ, dàn cảnh cô ấy chết trên bàn mổ để bắt cô ấy về, cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ với gã chồng nghèo hèn là tôi. Có lẽ họ đã dùng biện pháp y học nào đó khiến cô ấy mất trí nhớ, hoặc ép buộc cô ấy phải quên đi quá khứ.
Tôi không thể để yên chuyện này. Tôi cầm tấm ảnh cưới và giấy khai sinh của Bon, xông thẳng đến biệt thự của tập đoàn kia. Tất nhiên, bảo vệ chặn tôi lại. Tôi đứng trước cổng sắt dưới trời mưa tầm tã, gào thét tên Ngân, giơ cao tấm ảnh cưới của hai đứa.
“Ngân ơi! Em có nhớ Bon không? Con đang đợi em về! Em không chết, tại sao em không về với con?”
Tôi đứng đó 3 tiếng đồng hồ, ướt sũng, khản đặc giọng. Cuối cùng, cánh cổng sắt nặng nề cũng mở ra. Người phụ nữ ấy – Thiên Kim – bước ra, che ô. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt không còn lạnh lùng mà đầy sự giằng xé, đau đớn.
“Anh về đi. Đừng làm loạn nữa.” – Cô ấy nói, giọng lạc đi.
“Ngân, anh biết là em. Dù em tên là Thiên Kim hay gì đi nữa. Hãy nhìn Bon đi, nó giống em như đúc.” – Tôi đưa điện thoại có hình con cho cô ấy xem.
Bàn tay cầm ô của cô ấy run lên bần bật. Cô ấy đưa tay chạm vào màn hình điện thoại, nước mắt lăn dài trên má. Hóa ra, cô ấy không hề mất trí nhớ.
“Anh Hùng…” – Cô ấy nấc lên. “Em xin lỗi… Em không còn cách nào khác.”
Ngày đó, cô ấy thực sự bị băng huyết nguy kịch. Bố mẹ cô ấy xuất hiện, đưa ra điều kiện với bác sĩ: Phải cứu sống cô ấy bằng mọi giá và đưa đi Mỹ điều trị ngay lập tức, đồng thời làm giả cái chết để tôi từ bỏ hy vọng. Khi tỉnh lại ở Mỹ, cô ấy bị giam lỏng, bị dọa nạt rằng nếu tìm về, bố mẹ cô ấy sẽ khiến tôi và con “biến mất” khỏi thế giới này theo đúng nghĩa đen. Người đàn ông ở trung tâm thương mại là chồng sắp cưới trong một cuộc hôn nhân chính trị để cứu tập đoàn đang gặp khó khăn.
“Em tưởng anh và con đã quên em rồi… Em chỉ dám đứng nhìn từ xa… Hôm ở trung tâm thương mại, em đã định chạy lại ôm con, nhưng camera của bố em ở khắp nơi…” – Ngân khóc nấc lên. Tôi lao qua hàng rào bảo vệ, ôm chầm lấy vợ. “Anh không cần biết họ giàu có cỡ nào, quyền lực ra sao. Anh chỉ biết em là vợ anh, là mẹ của Bon. Chúng ta sẽ báo công an, sẽ kiện, sẽ làm tất cả mọi thứ. Anh không sợ chết, anh chỉ sợ con mất mẹ lần nữa.”
Đúng lúc đó, còi xe cảnh sát vang lên. Không phải do bố vợ tôi gọi, mà là do thám tử của tôi đã gửi toàn bộ bằng chứng giả mạo hồ sơ bệnh án và bắt cóc người cho cơ quan điều tra từ trước. Cánh cổng biệt thự mở toang. Một vụ bê bối chấn động giới thượng lưu nổ ra.
Một năm sau. Chúng tôi không sống trong biệt thự, cũng không giàu có nứt đố đổ vách. Ngân từ bỏ quyền thừa kế, chúng tôi mở một tiệm hoa nhỏ ở ngoại ô. Dù gia đình bên ngoại vẫn chưa tha thứ, và cuộc sống còn nhiều khó khăn do sự chèn ép của thế lực cũ, nhưng mỗi tối, nhìn Bon rúc vào lòng mẹ ngủ ngon lành, tôi biết mình đã chiến thắng.
Người chết có thể sống lại, nhưng tình yêu nếu đã chết thì không bao giờ hồi sinh. May mắn thay, tình yêu của chúng tôi chưa bao giờ chết, nó chỉ bị chôn vùi tạm thời dưới lớp bụi của đồng tiền và quyền lực mà thôi.

