Mười năm hôn nhân, tài sản lớn nhất của tôi là ba cô con gái xinh như thiên thần: Bống, Bang và bé út Nhím. Người ngoài nhìn vào ai cũng tắc lưỡi: “Nhà này âm thịnh dương suy”, “Đẻ cố thêm thằng cu nữa cho chắc ăn”. Nhưng tôi chỉ cười trừ. Nuôi ba đứa trẻ nên người trong thời buổi này đâu phải chuyện dễ dàng, sức người có hạn, kinh tế cũng cần vun vén.
Điều an ủi lớn nhất đời tôi là Hùng – chồng tôi. Anh chưa bao giờ buông một lời thở than hay trách móc vợ về chuyện sinh con một bề. Anh diễn vai người cha mẫu mực đạt đến mức hoàn hảo, chiều chuộng các con, đi làm về là xắn tay áo giúp vợ. Chính sự bao dung (mà tôi tưởng là thật) ấy của anh đã khiến tôi bỏ ngoài tai mọi sự ghẻ lạnh của nhà chồng. Bố mẹ chồng tôi tư tưởng cổ hủ, khát cháu đích tôn đến mức cực đoan. Những bữa cơm gia đình, mẹ chồng tôi thường bóng gió: “Cây độc không trái, gái độc không con. Nhà cao cửa rộng mà không có người nối dõi thì cũng vứt cho thiên hạ hưởng”.
Mỗi lần như thế, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, còn Hùng lại vỗ vai tôi an ủi. Tôi đã tin anh tuyệt đối. Tôi đã nghĩ, chỉ cần vợ chồng đồng lòng, sóng gió nào cũng qua.
Dạo gần đây, thái độ của mẹ chồng tôi lạ hẳn. Bà không còn đay nghiến tôi chuyện sinh nở, ngược lại, bà thường xuyên giục tôi: “Thôi cuối tuần con cứ ở nhà lo cho bọn trẻ, thằng Hùng về thăm bố mẹ là được rồi. Con về lại bày vẽ nấu nướng, mẹ mệt”. Ban đầu tôi tủi thân, nghĩ ông bà ghét bỏ đến mức không muốn nhìn mặt con dâu. Nhưng rồi công việc cuốn đi, tôi cũng tặc lưỡi cho qua, nghĩ rằng bớt về thì bớt va chạm.
Cuối tuần vừa rồi, Hùng báo đi công tác tỉnh ba ngày. Anh chuẩn bị vali kỹ lưỡng, hôn tạm biệt ba đứa con rồi lái xe đi. Chiều chủ nhật, tôi có việc đi ngang qua khu nhà bố mẹ chồng để lấy hàng cho khách. Nhìn căn nhà 3 tầng khang trang nằm im lìm dưới nắng chiều, lòng tôi chùng xuống. Dù sao cũng là phận con cái, tôi nghĩ mình nên ghé vào biếu ông bà giỏ trái cây, tiện thể xem sức khỏe ông bà thế nào. Tôi muốn chứng minh rằng, dù sinh con gái, tôi vẫn là đứa con dâu hiếu thuận.
Tôi tắt máy xe từ xa để không làm ồn, định bụng sẽ tạo cho ông bà một sự bất ngờ nho nhỏ. Cổng không khóa. Tôi nhẹ nhàng dắt xe vào sân.
Vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt tôi không phải là giàn hoa giấy quen thuộc, mà là một chiếc giá phơi đồ inox sáng loáng đặt hiên ngang giữa sân. Trên đó, phấp phới trong gió chiều là những bộ quần áo trẻ sơ sinh bé xíu.
Mắt tôi hoa lên. Màu xanh dương. Là đồ bé trai.
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bố mẹ chồng tôi chỉ có mình Hùng là con trai độc đinh. Họ hàng nội ngoại gần đây không ai sinh nở. Vậy đống đồ này của ai? Tại sao lại phơi trong sân nhà bố mẹ chồng tôi một cách “danh chính ngôn thuận” như thế?
Một dự cảm chẳng lành chạy dọc sống lưng, lạnh toát. Tôi đánh rơi giỏ trái cây trên tay, nhưng may mắn nó rơi xuống thảm cỏ nên không gây ra tiếng động lớn. Tôi bước đi như người mất hồn về phía cửa chính đang khép hờ.
Tiếng cười nói rộn ràng vọng ra. Là tiếng mẹ chồng tôi, giọng bà lanh lảnh, khác hẳn cái giọng chì chiết mọi ngày:
“Ôi chao ôi, đích tôn của bà ngoan quá! Cái mũi này, cái miệng này y hệt bố Hùng nó ngày xưa. Bà đợi ngày này lâu lắm rồi, giờ có nhắm mắt xuôi tay bà cũng hả dạ!”
Tôi chết lặng. Hùng? Bố Hùng? Chồng tôi đang đi công tác cơ mà?
Tôi nép mình vào cánh cửa, nhìn qua khe hở. Cảnh tượng bên trong phòng khách khiến máu trong người tôi như đông cứng lại.
Trên bộ sofa gỗ hương mà tôi đã bỏ tiền ra mua biếu ông bà tết năm ngoái, Hùng đang ngồi đó. Không com-lê cà vạt đi công tác, anh mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, tay đang quàng qua vai một cô gái trẻ măng, khuôn mặt lạ hoắc nhưng bụng thì phẳng lì – dấu hiệu của việc đã sinh xong. Trong lòng mẹ chồng tôi là một đứa bé đỏ hỏn được quấn khăn lụa vàng.
“Em vất vả rồi,” Hùng nói, giọng trầm ấm – cái giọng mà mười năm nay tôi ngỡ chỉ dành cho mình. “Đợi thằng Cu Tí cứng cáp chút nữa, anh sẽ tính chuyện danh phận cho hai mẹ con. Giờ con mụ sư tử ở nhà nó đang giữ tay hòm chìa khóa, anh chưa lật bài ngửa được.”
Cô gái trẻ nũng nịu: “Anh hứa đấy nhé. Em không chịu kiếp vợ lẽ mãi đâu. Con trai anh phải được mang họ anh đàng hoàng.”
Mẹ chồng tôi xen vào, giọng hả hê: “Yên tâm, có mẹ đây. Cái ngữ đàn bà không biết đẻ con trai thì sớm muộn gì cũng bị tống ra đường thôi. Nhà này chỉ nhận cháu trai, không chứa vịt giời!”
“Vịt giời”… Ba đứa con gái xinh xắn, ngoan ngoãn của tôi, trong mắt bà chỉ là “vịt giời”. Còn người chồng đầu gối tay ấp, người cha quốc dân của các con tôi, hóa ra lại là kẻ đam sau lưng vợ một nhát đau điếng thế này. Anh ta không chỉ ngoại tình, anh ta còn xây dựng cả một “tổ ấm” khác ngay trong lòng bố mẹ mình, và cùng họ toan tính hất cẳng mẹ con tôi.
Cơn giận không làm tôi gào thét. Nỗi đau quá lớn khiến tôi bình tĩnh đến lạ lùng. Tôi rút điện thoại, bật chế độ quay phim, ghi lại toàn bộ cuộc hội thoại và hình ảnh “gia đình hạnh phúc” ấy trong 2 phút.
Sau khi lưu video, tôi hít một hơi thật sâu, đẩy mạnh cửa bước vào.
“Cạch!”
Ba cặp mắt trong phòng đồng loạt đổ dồn về phía tôi. Không gian đang ồn ào bỗng chốc im bặt như tờ. Tiếng quạt trần quay vù vù nghe rõ mồn một. Hùng bật dậy như lò xo, mặt cắt không còn giọt máu. Cô bồ nhí rúm ró nép vào sau lưng anh ta. Mẹ chồng tôi thì há hốc mồm, tay suýt đánh rơi đứa bé.
“Em… sao em lại ở đây? Anh tưởng…” Hùng lắp bắp.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười – nụ cười mà sau này Hùng nói rằng nó ám ảnh anh ta mỗi đêm: “Anh tưởng em đang ở nhà chăm ‘vịt giời’ để anh yên tâm đi ‘công tác’ và chăm sóc quý tử đúng không?”
Mẹ chồng tôi sau phút hoảng loạn liền lấy lại vẻ nanh nọc thường thấy. Bà ôm chặt đứa bé, hất hàm: “Đã thấy rồi thì tôi cũng nói toẹt ra luôn. Cô không đẻ được con trai thì để người khác đẻ. Nhà này không thể tuyệt tự. Thằng Hùng nó chỉ làm tròn chữ hiếu thôi.”
Hùng vội vàng chạy lại nắm tay tôi: “Vợ ơi, nghe anh giải thích. Anh chỉ… anh chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ. Anh không yêu cô ta, anh thề! Anh chỉ cần đứa con trai thôi. Em vẫn là vợ anh, các con vẫn là con anh…”
“Câm miệng!” Tôi gạt phăng tay anh ta ra. “Đừng lôi các con tôi vào cái miệng bẩn thỉu của anh. Anh nói anh không yêu cô ta? Vậy anh định rước cô ta về làm cảnh hay định nuôi ‘phòng nhì’ bằng tiền mồ hôi nước mắt của tôi?”
Tôi quét mắt nhìn một lượt ba người họ, dõng dạc từng từ:
“Hùng, anh quên rồi sao? Căn nhà chúng ta đang ở là đất bố mẹ tôi cho. Công ty anh đang làm giám đốc là vốn liếng tôi gây dựng, cổ phần tôi đứng tên 70%. Anh nghĩ anh là ai mà đòi ‘lật bài ngửa’ với tôi?”
Hùng sụp xuống, mặt xám ngoét. Anh ta quá quen hưởng thụ sự bao bọc của tôi nên quên mất vị thế thực sự của mình.
“Mẹ ạ,” tôi quay sang mẹ chồng, “Mẹ muốn cháu đích tôn, giờ mẹ toại nguyện rồi nhé. Chúc mừng mẹ. Từ nay, mẹ cứ ôm lấy cháu đích tôn và cô con dâu quý hóa này mà sống. Còn tôi, tôi xin phép trả lại con trai cho mẹ dạy dỗ lại.”
Tôi quay lưng bước đi, không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt họ.







