Tôi mang thai tháng thứ tám.
Bụng nặng trĩu, lưng đau nhức, vậy mà trong căn nhà này, tôi vẫn là người dọn dẹp tất cả. Mẹ chồng tôi nói thẳng:
“Có bầu chứ có bệnh đâu mà làm không nổi.”
Hôm đó, tôi đang lau sàn phòng khách.Nước lau nhà còn đục, mùi hăng xộc lên mũi. Tôi cúi thấp người, vừa lau vừa thở dốc.
Bất ngờ, tôi va phải mẹ chồng từ phía sau.
Chỉ là một cái chạm rất nhẹ.
Nhưng bà ta quay phắt lại, mắt trợn lên:
“Đồ vô phúc! Có mỗi cái nhà cũng không lau cho đàng hoàng!”
Tôi chưa kịp nói xin lỗi thì bà xách thẳng xô nước bẩn, hất cả xô lên người tôi.
Nước lạnh ngắt.Bẩn và tanh.
Tôi trượt chân, ngã sõng soài xuống sàn. Bụng đập mạnh, cơn đau nhói lên khiến tôi không thở nổi.
Tôi hoảng loạn, tay run rẩy vồ lấy cây lau sàn để chống người dậy.
Và mọi chuyện bắt đầu từ khoảnh khắc đó.
“Bà vừa làm cái gì vậy?”
Giọng đàn ông vang lên phía sau.
Mẹ chồng tôi quay lại, mặt vẫn hằm hằm:
“Con dâu hỗn, mẹ dạy lại cho biết điều!”
Tôi ngẩng lên.
👉 Là chồng tôi.
Nhưng không phải vẻ mặt quen thuộc cam chịu như mọi khi.
Anh đứng chết lặng, nhìn tôi ướt sũng, bẩn thỉu, tay ôm bụng, mặt tái mét.
Anh chạy tới, đỡ tôi dậy, giọng run run:
“Em đau ở đâu? Con có sao không?”
Tôi chưa kịp trả lời thì cơn co thắt ập tới, đau đến mức tôi bật khóc.
Mẹ chồng tôi lùi lại một bước, lắp bắp:
“Có… có làm sao đâu… tại nó vụng…”
Chồng tôi ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên trong đời, anh nói lớn tiếng với mẹ:
“Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi?Bác sĩ dặn không được để cô ấy làm việc nặng!”
Anh quay sang tôi:
“Anh xin lỗi… anh đã để em chịu quá nhiều.”
Rồi anh quay lại nhìn mẹ, từng chữ rơi xuống lạnh băng:
“Nếu hôm nay vợ con và con con có chuyện gì…con sẽ đưa mẹ ra tòa vì hành vi bạo hành.”
Căn nhà im phăng phắc.
Mẹ chồng tôi chưa từng nghe con trai nói như vậy.
Hàng xóm nghe tiếng ồn kéo sang.Tôi được đưa đi cấp cứu ngay sau đó.
May mắn, con tôi không sao.
Nhưng tối hôm ấy, khi tôi nằm trên giường bệnh, chồng tôi nắm tay tôi rất chặt và nói:
“Sau khi sinh xong,mình ra ở riêng.Không ai có quyền làm nhục vợ anh,kể cả mẹ anh.”
Tôi quay mặt đi, nước mắt rơi ướt gối.
Không phải vì đau.Mà vì cuối cùng tôi hiểu ra:
👉 Có những người phụ nữ không ngã vì cú trượt chân…mà vì đã đứng quá lâu trong sự nhẫn nhịn.
Và có những khoảnh khắc,chỉ khi ngã xuống,người ta mới bắt đầu được bảo vệ.

