Mẹ chồng tôi đột ngột đổ gục ngay trong bữa cơm tối.Chỉ trong vài phút, bà đã rơi vào trạng thái co giật, méo miệng, hơi thở đứt quãng. Xe cấp cứu đến rất nhanh, nhưng mọi thứ diễn ra còn nhanh hơn.
Bác sĩ lắc đầu khi bà vừa được đẩy vào phòng cấp cứu.Đột quỵ quá nặng.Không còn nhiều thời gian.
Tôi đứng ở hành lang, tay lạnh ngắt, đầu trống rỗng. Chồng tôi — Hoàng — thì liên tục gọi điện, gào lên với ai đó, vẻ mặt căng thẳng đến đáng sợ.Anh không khóc.Chỉ cáu gắt. Nóng nảy. Như thể đang sợ… một điều gì khác.
Bất ngờ, y tá gọi tôi vào.“Mẹ cô muốn gặp riêng.”
Trong phòng cấp cứu, mẹ chồng tôi nằm đó, người gầy hẳn đi chỉ trong vài giờ. Mắt bà mở hé, đục mờ nhưng khi nhìn thấy tôi, bà bỗng siết chặt tay tôi đến đau điếng.
Tôi cúi xuống.Bà run rẩy, hơi thở khò khè, môi mấp máy rất lâu mới bật ra được tiếng thì thầm:
“Chạy đi…”“…tránh xa con trai ta ra…”
Tôi chết lặng.
Bà lắc đầu yếu ớt, nước mắt trào ra từ khóe mắt đã nhăn nheo.“Ta… không kịp nữa rồi…”
Rồi, bằng chút sức tàn cuối cùng, bà lén nhét vào tay tôi một mẩu giấy nhỏ, gấp làm tư, dính đầy mồ hôi lạnh.
Chưa kịp hỏi thêm, tay bà buông thõng.Máy đo tim kéo thành một đường thẳng lạnh lẽo.
Tôi bước ra ngoài trong trạng thái gần như không còn cảm giác.Hoàng ôm tôi rất chặt. Quá chặt.“Em ổn không?” — anh hỏi, giọng dịu một cách bất thường.
Tôi gật đầu.Nhưng trong lòng bàn tay, mẩu giấy kia nóng rực như thiêu đốt.
Đêm đó, khi Hoàng đã ngủ, tôi mới dám mở ra.
Trên mẩu giấy là một dãy số tài khoản ngân hàng, kèm theo một dòng chữ nguệch ngoạc, run rẩy:
“Trong két sắt.Đừng tin nó.Nếu con đọc được dòng này, nghĩa là ta đã thua.”
Tim tôi đập thình thịch.
Tôi nhớ lại ánh mắt hoảng loạn của mẹ chồng mỗi khi Hoàng nổi nóng.Nhớ những lần bà lén dúi tiền cho tôi, bảo “phòng thân”.Nhớ cả những cuộc gọi nửa đêm, khi bà yêu cầu tôi xóa lịch sử camera trong nhà… mà không nói lý do.
Sáng hôm sau, khi Hoàng đi làm, tôi mở két sắt trong phòng mẹ chồng.
Bên trong không phải vàng.Không phải tiền.
Mà là một tập hồ sơ bệnh án tâm thần, mang tên Hoàng, được lập từ mười năm trước.
Chẩn đoán cuối cùng được bôi đỏ:
Rối loạn nhân cách chống đối xã hội.Có xu hướng bạo lực khi bị kích thích.Gia đình yêu cầu giữ bí mật tuyệt đối.
Tôi ngồi sụp xuống sàn.
Câu nói cuối cùng của mẹ chồng vang lên trong đầu, rõ ràng đến rợn người:
“Chạy đi…”
Tôi hiểu ra rồi.Bà không nguyền rủa con trai mình.Bà cầu cứu tôi.
Và điều kinh hoàng nhất không phải là mẩu giấy.Mà là việc… Hoàng đang đứng ngay sau lưng tôi, giọng anh thì thầm rất khẽ:
“Em tìm gì trong đó vậy?”

