Chồng tôi là con trai một, nên khi tôi sinh được con trai đầu lòng, cả gia đình chồng mừng rỡ vô cùng. Hôm đầy tháng, vừa tiễn khách xong, tôi bất ngờ nhận được tin báo trong điện thoại: tài khoản của tôi có thêm 50 triệu đồng.
Trong lòng tôi thoáng nghĩ ngay: “Chắc mẹ chồng thương con dâu, thưởng cho mình vì đã sinh cháu đích tôn rồi đây.”
Thế nhưng, khi nhìn kỹ dòng thông báo chuyển khoản, tôi đứng chết lặng. Người gửi không phải mẹ chồng, mà là… tên bố chồng.
Tôi bàng hoàng, tim như rơi xuống. Ông vốn từ lâu đã mắc bệnh nặng, đi lại khó khăn, lại chẳng hề thân thiết với tôi đến mức gửi số tiền lớn như vậy.
Đêm ấy tôi trằn trọc không ngủ, trong đầu đầy nghi hoặc. Sáng hôm sau, khi cả nhà còn chưa kịp hỏi han, thì một tin sét đánh bất ngờ ập đến: bố chồng tôi đột ngột qua đời ngay trên giường ngủ.
Đám tang được tổ chức gấp rút. Giữa tang thương, tôi càng bối rối với số tiền kia. Đến lúc mẹ chồng run rẩy mở điện thoại của chồng tôi cho cả nhà xem, mọi người mới chết lặng: trước khi mất đúng một ngày, ông đã âm thầm lập di chúc, chuyển khoản cho tôi số tiền ấy, kèm dòng nhắn ngắn ngủi: “Cho con dâu – người giữ gia đình.”
Không ai nói thêm lời nào, cả nhà chìm trong tiếng khóc nấc. Tôi ôm con trai bé bỏng vào lòng, mà nước mắt cứ lăn dài – 50 triệu kia hóa ra là lời dặn dò cuối cùng của một người cha, một người ông, trước khi cả nhà phủ trắng khăn tang…