Ít phút trước tại cổng trường THCS Gia Thuỵ – Long Biên, xe tải va chạm với một em bé đang trên đường tới lớp ngay trước cổng trường đã khiến em không còn cơ hội tiếp tục đến trường nữa
Chị ngồi thụp xuống trước cổng bệnh viện, đôi bàn tay run rẩy, điện thoại vẫn hiện dòng chữ “Con trai – cuộc gọi nhỡ”. Chị không thể tin nổi… mới sáng nay thôi, cậu con trai nhỏ của chị còn cười toe, cầm hộp xôi mẹ gói vội:
– “Mẹ ơi, xôi khô lắm, con ăn nốt hôm nay thôi nhé. Mai mẹ cho con ăn phở đi.”
Chị bật cười, xoa đầu con, hẹn chắc nịch:
– “Ừ, mai mẹ dẫn đi ăn phở, mẹ hứa.”
Ấy vậy mà… mới nửa ngày trôi qua, khi chị đang tất tả làm việc, một cú điện thoại bất ngờ khiến trái tim chị như ngừng đập: “Chị ơi, con chị bị tai nạn rồi, đang cấp cứu!”
Chị quăng hết đồ, chạy như điên về phía bệnh viện. Trong đầu cứ vang vọng câu nói cuối cùng của con: “Mai mẹ cho con ăn phở nhé…” – câu nói giản dị giờ như lưỡi dao xoáy thẳng vào tim.
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ lắc đầu. Trái đất như sụp đổ dưới chân. Chị nhào tới ôm lấy thân thể bé nhỏ lạnh dần đi, gào khóc xé ruột:
– “Con ơi! Sao ông trời ác với mẹ thế này? Mẹ cầu cạnh suốt mười năm mới có được con, từng ngày từng giờ mẹ nâng niu, hy sinh tất cả để giữ lấy con… Vậy mà… vậy mà hôm nay con bỏ mẹ mà đi sao?!”
Cả hành lang bệnh viện lặng phắt. Những người xung quanh đỏ hoe mắt, nhưng chẳng ai dám lại gần. Trong tiếng khóc nghẹn, chỉ có một câu hỏi đau đớn của người mẹ cứ vang lên mãi:
– “Con ơi… phở mẹ hứa, con chưa kịp ăn… sao ông trời nỡ cướp con khỏi vòng tay mẹ…”
Mẹ em gào khóc trong tuyệt vọng vì sáng nay em đi học còn khoanh tay chào Bố Mẹ mà giờ thì lại không thể trả lời được câu hỏi của mẹ: “Con ơi, tỉnh dậy đi, con thích gì cũng được Bố mẹ mua cho con hết đừng bỏ Bố Mẹ nhé. Tỉnh dậy đi mẹ xin con…”