Hôm ấy, bố mẹ tôi dậy từ tờ mờ sáng, lật đật ra vườn bắt gà, ra ao kéo cá, vào vườn hái rau. Tất cả chỉ để chuẩn bị một mâm cơm quê, tươm tất nhưng giản dị, mời con rể tương lai về ăn lần đầu. Mẹ tôi còn thì thầm:
– “Đồ quê không bằng thành phố, nhưng ít nhất sạch sẽ, tử tế, mong nó quý trọng tấm lòng.”
Đến bữa, cả nhà hồi hộp chờ. Vậy mà vừa ngồi xuống, anh con rể tương lai cau có nhìn mâm cơm, gắp thử miếng rau rồi buông đũa, lạnh lùng buông một câu:
– “Cơm này cho cún ăn thì đúng hơn.”
Cả nhà chết lặng. Tôi nghẹn đến đỏ mặt, bố tôi tím tái không nói thành lời, còn mẹ run run đặt thêm bát canh gà:
– “Con thử nếm đi, gà nhà nuôi, không hóa chất đâu…”
Anh ta chẳng thèm đụng đũa, hất ghế đứng dậy đi thẳng, để lại cả mâm cơm nguội ngắt và bầu không khí nặng nề như có ai bóp nghẹt. Tôi tủi nhục muốn khóc òa.
Cả nhà còn đang bàn tán thì đúng 30 phút sau, điện thoại nhà tôi réo vang. Đầu dây bên kia là giọng run rẩy của một người lạ:
– “Có phải người nhà anh Tuấn không? Anh ấy… vừa gặp tai nạn… xe lao thẳng xuống ruộng, giờ đang cấp cứu.”
Cả nhà chết sững. Mẹ tôi ôm ngực ngã khụy, bố vội chụp lấy cái ghế. Tôi run bần bật, trí óc trống rỗng.
Nhưng điều khiến mọi người điếng người hơn là khi vào bệnh viện, chưa kịp thấy mặt anh, đã thấy hai người phụ nữ khác – một già một trẻ – đang khóc ngất bên ngoài phòng cấp cứu. Người già thì gào:
– “Trời ơi con ơi, sao mày giấu mẹ?”
Người trẻ hơn thì ôm bụng bầu lặc lè, miệng lắp bắp:
– “Anh hứa cưới em rồi mà…”
Cả nhà tôi như bị sét đánh giữa ban ngày. Hóa ra, người con rể tương lai mà cả nhà dốc lòng đón tiếp, tôn trọng, lại cùng lúc che giấu một cuộc đời khác – với một người vợ chưa cưới và cả sinh linh đang thành hình.
Từ chỗ sốc vì thái độ vô lễ, cả nhà tôi bàng hoàng nhận ra bữa cơm quê kia không chỉ bị anh ta chê bai… mà còn chính là khởi đầu cho một cú lật mặt phơi bày tất cả.