Bạn của bố chồng đến chơi, thấy con dâu liền bỏ thẳng lên gác, cả nhà trách cô láo toét, một tiếng sau sự thật phơi bày khiến ai cũng chết lặng
Hôm đó, bố chồng tôi gọi điện báo:
“Chiều nay có bạn cũ đến nhà chơi, cả nhà chuẩn bị tiếp đón tử tế nhé.”
Đúng hẹn, một người đàn ông tầm tuổi bố chồng tôi xuất hiện. Tôi vội vàng ra mở cửa, lễ phép chào:
“Cháu chào bác ạ, mời bác vào nhà!”
Thế nhưng, vừa nhìn thấy tôi, ông ta sững lại vài giây, rồi bất ngờ quay ngoắt mặt, lẳng lặng đi thẳng lên gác, không nói lấy một lời.
Không khí nặng nề đến nghẹt thở. Cả nhà chồng nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu. Mẹ chồng nghiến răng mắng:
“Khách đến mà con dâu chỉ đứng trơ ra, có thèm mời nước tử tế không? Người ta mới phải bỏ đi đấy!”
Chồng tôi cũng chau mày:
“Em đúng là láo toét, bố mời bạn quý mà em tiếp đãi thế à?”
Tôi nghẹn họng, không hiểu chuyện gì, cố gắng thanh minh nhưng chẳng ai nghe. Không khí gia đình căng thẳng đến mức chỉ còn thiếu nước bùng nổ.
Một tiếng sau, khi ông khách bước xuống gác, cả nhà mới chết sững. Ông ta nhìn tôi rồi bật cười nhạt:
“Các người trách nhầm rồi. Thật ra tôi không phải giận dỗi gì cả… mà là không dám nhìn mặt cô ấy.”
Cả nhà tròn mắt ngơ ngác. Ông ta thở dài, quay sang bố chồng tôi:
“Anh còn nhớ năm xưa tôi từng lạc mất đứa con gái ruột khi mới 3 tuổi không? Suốt mấy chục năm tìm kiếm, hôm nay tôi mới biết… chính là nó.”
Không ai tin nổi. Tôi bàng hoàng khi ông đưa ra chiếc vòng bạc cũ kỹ giống hệt chiếc tôi vẫn giữ từ bé – kỷ vật duy nhất mẹ đẻ để lại.
Hóa ra, người đàn ông mà cả nhà gọi là “bạn bố chồng” ấy, chính là cha ruột thất lạc của tôi. Ông vừa nhìn thấy tôi đã nhận ra ngay, nhưng xúc động quá nên phải tránh mặt để lấy lại bình tĩnh.
Khoảnh khắc đó, cả nhà chồng lặng như tờ, còn tôi òa khóc, vừa sốc vừa ngập tràn nước mắt.