Bố tôi định làm 10 mâm cỗ để mừng đầy tháng cháu nội. Chị dâu nằng nặc nhận nhiệm vụ chuẩn bị đặt cỗ. Đến ngày con tôi đầy tháng, tôi bưng mâm cơm cỗ ra mời khách thì ông vừa nhìn đã đổ bệnh, không ngừng nôn ói…
…và rồi ngã gục ngay giữa sân, giữa lúc họ hàng vẫn còn đang nhao nhao chúc mừng.
Tôi hoảng hốt lao đến đỡ bố, còn chị dâu thì… đứng chết trân bên hiên, mặt trắng bệch. Không phải vì lo, mà vì bố tôi vừa chỉ tay thẳng vào mâm cỗ và gào lên:
“Đây là món của… thằng phản tổ nhà mình! Mày dám… mày dám mang thứ này vào cỗ đầy tháng cháu tao à?!”
Không ai hiểu ông đang nói gì. Nhưng tôi thì nhận ra ngay món ăn ông đang chỉ — một loại thịt kho kiểu miền Trung, được nấu bằng rượu trắng và lá chát, mùi nồng hắc rất đặc trưng. Thứ mà bố tôi từng thề độc không để ai nấu trong nhà nữa, từ hơn 20 năm trước.
Ngày đó, người con trai út của ông – cậu tôi – bỏ nhà đi biệt xứ vì mâu thuẫn gia đình sau một trận giỗ tổ mà vợ anh ấy lén nấu đúng món thịt này. Ông bảo đó là món “cúng thầy bùa”, mang âm khí, không sạch sẽ, và từng khiến ông phải nhập viện vì ngộ độc nhẹ. Từ đó, ông cấm tiệt món này trong bất kỳ dịp giỗ chạp nào.
Vậy mà hôm nay… chị dâu tôi lại lặng lẽ cho vào mâm cỗ đầy tháng cháu. Không chỉ một mâm, mà tất cả mười mâm đều có.
Khi tôi quay lại hỏi chị, giọng tôi run lên vì giận:— “Sao chị lại đặt món này? Chị không biết hay cố tình?!”
Chị ấy ú ớ một lúc, rồi lí nhí nói:— “Em… em đâu có đặt… Em chỉ nhờ chỗ bạn em quen làm cỗ… chứ em không kiểm tra từng món…”
Nhưng trong lúc đưa bố đi cấp cứu, tôi lén kiểm tra hóa đơn đặt cỗ mà chị để quên trong túi xách. Dưới tên nhà hàng, có dòng ghi chú nhỏ:
“Yêu cầu thêm món thịt kho kiểu Nghệ, ưu tiên hương vị rượu nặng — như đơn hàng trước.”
Đơn hàng trước?
Tôi nhìn con số tài khoản thanh toán — không phải tên chị dâu. Là một cái tên đàn ông… và trùng với người yêu cũ của chị, từng là đầu bếp nổi tiếng ở chính khu chợ quê tôi.
Chuyện này… không còn đơn giản là nhầm lẫn nữa rồi.