Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại là người được mẹ đẻ thương nhiều nhất trong nhà. Trong ba chị em, tôi là con giữa, không học giỏi nhất, cũng chẳng phải người kiếm được nhiều tiền nhất, nhưng lúc nào cũng sống có trước có sau. Mẹ tôi ít khi thể hiện tình cảm bằng lời, nhưng hôm đó bà gọi riêng tôi vào phòng, dúi vào tay một cuốn sổ đỏ, nhẹ giọng nói:
“Mẹ để cho con miếng đất này, sau này có tiền thì xây nhà, đỡ đi thuê chật chội.”
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Đó là mảnh đất mặt đường, rộng gần 80 mét vuông, trị giá 4 tỷ nếu bán thời điểm này. Tôi ôm sổ đỏ về nhà, trong lòng hân hoan như trẻ con được quà.
Vừa bước vào cửa, thấy chồng đang lau xe ở sân, tôi reo lên:
“Anh ơi! Mẹ cho em mảnh đất rồi này! Đất thật đấy, sổ đỏ đây này, mình khỏi phải còng lưng trả góp mua nhà nữa!”
Nhưng trái với niềm vui của tôi, anh đứng sững lại, sắc mặt trầm hẳn, mắt nhìn cuốn sổ đỏ như nhìn thấy kẻ thù. Vài giây sau, anh giật phắt lấy cuốn sổ, lật qua vài trang rồi ném mạnh xuống bàn, hét lên:
“Mang trả lại ngay! Em điên à? Cầm cái thứ này về làm gì? Không ai nhận!”
Tôi sững người:
“Gì cơ? Đây là mẹ em cho mà, anh làm sao thế?”
Anh không nói gì thêm, đập vỡ cái ly trên bàn, rồi xách xe bỏ ra ngoài. Tôi chết lặng. Chưa từng thấy anh mất bình tĩnh như vậy. Tay run run, tôi nhặt cuốn sổ đỏ lên, định bụng mở ra xem kỹ xem có chuyện gì.
Và rồi tôi suýt đánh rơi cuốn sổ khi nhìn vào phần tên người được ủy quyền thừa kế.
Không phải tên tôi. Cũng không phải tên mẹ.Mà là… tên của chồng tôi.
Tôi lật tới trang sau, tái mặt khi thấy giấy ủy quyền có đóng dấu hẳn hoi, ngày ký là hơn một năm trước, khi tôi còn đang mang bầu, nằm viện điều trị dọa sảy.
Cảm giác như bị phản bội từ hai phía ập đến cùng lúc. Tôi gọi ngay về cho mẹ, giọng bà ngập ngừng:
“Mẹ… xin lỗi, mẹ lỡ ký hồi đó, vì tưởng con bé kia nó cưới thằng Long… Không ngờ thằng Long lại cưới con… nên mẹ mới âm thầm lấy lại sổ định chuyển lại cho con… Nhưng lúc làm lại, mẹ vẫn để tên nó chưa kịp chỉnh.”
Thằng Long — là chồng tôi. Còn “con bé kia”… là chị gái tôi ruột thịt.
Câu chuyện bùng lên như một cơn giông. Tôi xâu chuỗi lại mọi chuyện:– Tại sao mẹ tôi ngày trước từng có thời gian không ưa tôi gần chồng.– Tại sao chồng tôi có vẻ lảng tránh mỗi lần về quê.– Tại sao chị gái tôi từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng có “ánh mắt kỳ lạ” khi nhắc đến chồng tôi…
Và rồi — sự thật rùng rợn hơn cả lời mẹ tôi thốt lên sau đó:
“Con tưởng chồng con cưới con đầu tiên à? Hồi xưa, nó đã đăng ký kết hôn với chị gái con một lần, nhưng rồi… chị mày bỏ đi nước ngoài. Giấy tờ đó vẫn chưa hủy.”
Tôi ngồi sụp xuống sàn.
Vậy nghĩa là… tôi cưới chồng người ta? Giấy tờ hôn nhân của tôi có thể bị vô hiệu? Và mảnh đất mẹ “cho tôi”… thực chất là di sản từ mối quan hệ cũ giữa hai người họ?
Giờ thì tôi hiểu tại sao anh cúi gằm mặt, tại sao anh tức giận. Anh không sợ tôi nhận đất — mà sợ tôi phát hiện ra mối liên hệ bẩn thỉu bị giấu kín suốt bao năm.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười nữa. Trong một khoảnh khắc, cả gia đình, tình yêu, niềm tin… tan như bong bóng.