Trời vừa tạnh mưa, mặt đất ở nghĩa trang nhỏ cuối làng vẫn còn sũng nước. Người ta vừa hạ huyệt xong, nắm đất cuối cùng phủ kín quan tài của Quân — người chồng trẻ vừa ra đi vì một cơn đột quỵ bất ngờ, để lại vợ là Hạnh và đứa con gái nhỏ mới hơn ba tuổi.
Hạnh đứng chết lặng bên nấm mồ, đôi mắt trống rỗng, tay ôm chặt chiếc khăn tang còn đẫm mùi nhang khói. Người thân, họ hàng dần tản ra, ai cũng tiếc cho một người đàn ông tử tế, hiền lành, mới ngoài ba mươi mà đã vội rời đi.
Đúng lúc ấy, một người phụ nữ lạ xuất hiện ở rìa nghĩa trang. Không ai quen mặt. Cô ta mặc áo khoác dài, đội nón rộng vành, bước chậm rãi, ánh mắt như tìm kiếm điều gì đó. Rồi cô tiến tới mộ Quân, không nói một lời, lặng lẽ đặt xuống một gói nhỏ được bọc cẩn thận bằng vải trắng.
Hạnh thoáng sững người, linh cảm điều gì đó không ổn. Cô bước tới, cúi xuống mở gói vải ra. Một tiếng thở dốc bật lên. Bên trong là bộ đồ ngủ của chồng cô — chiếc áo thun cũ và quần đùi kẻ sọc mà Quân vẫn thường mặc ở nhà. Hạnh nhận ra rõ từng đường chỉ sờn, cả mùi nước xả vải quen thuộc.
Tiếng xì xào nổi lên quanh nghĩa trang. Người dân chưa kịp về xa, quay lại tụ tập. Có người nhận ra người phụ nữ ấy — không ai rõ tên, chỉ biết thuê trọ trong xóm mấy tháng gần đây. Sống kín đáo, ít giao tiếp.
Một ông lão thì thầm:
— “Không lẽ… cái chết của thằng Quân không phải tự nhiên?”
Và rồi như một phản xạ dây chuyền, mọi người bắt đầu xâu chuỗi lại: Đêm trước khi Quân mất, một số người trong xóm còn thấy anh ra ngoài vào lúc khuya, tay cầm điện thoại, dáng đi vội vã. Ai cũng tưởng anh chỉ đi dạo cho dễ ngủ. Không ai ngờ đó là lần cuối cùng anh được nhìn thấy sống.
Tin đồn lan nhanh. Một cậu thanh niên sống gần đầu hẻm thừa nhận đã thấy Quân bước vào dãy trọ gần bờ ao — nơi người phụ nữ kia từng thuê phòng. Đèn trong phòng sáng suốt nửa đêm. Sáng hôm sau, Quân không tỉnh dậy.
Công an vào cuộc sau khi Hạnh nộp đơn yêu cầu điều tra lại nguyên nhân cái chết. Khám nghiệm lại, người ta phát hiện có dấu vết chất gây ngưng tim liều nhẹ trong trà Quân uống đêm ấy. Không đủ để nghi ngờ ai ngay lập tức, nhưng đủ để phá vỡ giả định về cái chết tự nhiên.
Người phụ nữ kia đã biến mất sau ngày đưa tang. Dãy trọ để lại phòng trống, bên trong là những vật dụng lạ mà không ai dám giữ.
Cả xóm xôn xao. Không ma quỷ. Không mê tín. Chỉ là một bi kịch được giấu sau vẻ bình yên của những đêm khuya.
Hạnh ôm con, đứng trước mộ chồng, nước mắt cạn khô. Trong lòng cô, câu hỏi đau đáu vẫn chưa lời đáp:
“Đêm ấy, thật sự đã có chuyện gì xảy ra?”