Sau gần một năm sống chung, bà Hòa vẫn không thể hiểu nổi cô con dâu ít nói nhưng lễ phép. Vy làm dâu không hề gây mâu thuẫn, song lại có một thói quen khiến bà vô cùng khó chịu: tối nào cũng tắm rất lâu, có hôm gần cả tiếng đồng hồ. Ban đầu bà cố gắng bỏ qua, nhưng rồi khi nghe được tiếng động lạ từ trong nhà tắm và tận mắt chứng kiến cảnh bất thường qua khe cửa, bà lập tức gọi công an, tưởng rằng con dâu đang làm điều gì khuất tất…
Bà Hòa sống ở một khu phố cũ tại Hà Nội. Sau khi chồng mất, bà chỉ còn cậu con trai Tuấn – một kỹ sư xây dựng. Mọi chuyện bình yên cho đến khi Tuấn lấy vợ là Vy, một cô gái miền Trung làm kế toán, trầm tính và kín đáo. Vì điều kiện kinh tế, hai vợ chồng trẻ chưa mua được nhà nên về sống cùng mẹ.
Lúc mới cưới, bà Hòa hài lòng với Vy: cô lễ phép, biết điều, chăm chỉ làm việc nhà, không bao giờ to tiếng. Thế nhưng, càng sống lâu, bà càng thấy Vy… “có gì đó không ổn”. Đặc biệt là chuyện tắm lâu. Mỗi ngày đi làm về, Vy cất túi xách, ăn cơm rất nhanh rồi vào nhà tắm. Và hễ vào là hơn 40 phút, có hôm gần tiếng.
“Không thể hiểu nổi. Người đâu mà sạch sẽ dữ vậy?” – bà Hòa làu bàu.
Không phải bà khó tính, nhưng bà từng nghe nhiều chuyện con gái bây giờ “lắm chiêu”. Có đêm bà định gõ cửa bảo Vy ra sớm để bà vào đánh răng, nhưng lại thôi. Một lần, bà áp tai vào cửa thì nghe tiếng nước chảy, lẫn cả… tiếng nức nở rất khẽ. Bà đứng tim. Không biết Vy khóc hay làm gì?
Tối đó, bà Hòa đem chuyện kể với Tuấn, nhưng anh chỉ xua tay:
– Vợ con đi làm áp lực, chắc vào tắm cho thư giãn. Mẹ đừng nghĩ ngợi.
Nhưng những biểu hiện kỳ lạ không dừng lại. Bà Hòa để ý, Vy thường xuyên giặt riêng đồ lót, không cho ai động vào. Cô cũng hay mang một túi nhỏ vào nhà tắm, khi ra thì cất kỹ. Có lần bà Hòa thấy Vy mang theo cả nến thơm và… một cuốn sổ tay vào.
Người ta nói “có tật giật mình”, bà Hòa bắt đầu nghi con dâu làm điều mờ ám. Có thể là dùng chất cấm? Làm nghi lễ gì kỳ quặc? Thậm chí bà còn sợ… Vy trầm cảm, tự làm hại bản thân.
Đêm hôm đó, khi Vy tắm, bà Hòa quyết định nhìn lén qua khe cửa nhà tắm để xem sự thể ra sao.
Qua ánh đèn vàng vọt, bà thấy Vy đang ngồi bệt dưới sàn nhà, ôm đầu gối, tóc ướt nhẹp. Cô không kỳ cọ hay gội đầu, mà chỉ ngồi yên, tay thỉnh thoảng vuốt qua bụng, rồi lại che mặt như đang cố kìm nước mắt.
Cảnh tượng đó khiến bà Hòa sững người. Nhưng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại hoảng loạn, bà liền gọi điện… báo công an, nói rằng trong nhà có người có biểu hiện bất thường, có thể tự tử.
Công an đến. Cả khu phố xôn xao.
Vy từ trong nhà tắm bước ra, mặt chưa kịp lau khô, bối rối khi thấy công an đứng trong phòng khách. Khi nghe bà Hòa nói lý do gọi, cô không phản ứng gì, chỉ xin phép đưa mọi người vào phòng nói chuyện riêng.
Sau hơn một giờ, công an rời đi, không có lập biên bản, chỉ nhắc nhở nhẹ rằng gia đình nên trò chuyện, tránh hiểu lầm. Còn bà Hòa, sau đó được Vy ngồi lại, kể toàn bộ sự thật mà bao lâu nay cô giấu kín.
Vy im lặng rất lâu trước khi mở lời. Cô nói:
– Con không trách mẹ. Thật ra, chuyện con tắm lâu… là vì con từng bị sảy thai cách đây gần một năm. Trước khi cưới Tuấn.
Bà Hòa sững người.
Vy tiếp tục, giọng nghèn nghẹn:
– Con không giấu gì phạm pháp, không bệnh tật, không mê tín. Nhưng khoảng thời gian đó là cú sốc lớn. Khi ấy, con mang thai với người yêu cũ, nhưng anh ta bỏ rơi con. Con phải tự đi khám, rồi không may bị sảy. Không ai bên cạnh. Sau này khi gặp Tuấn, con không nghĩ mình sẽ cưới, càng không nghĩ sẽ về sống với mẹ chồng.
Vy nói, những buổi tắm lâu chính là khoảng thời gian cô được một mình đối diện với ký ức đau buồn, với vết sẹo mổ vẫn còn dưới bụng. Cô dùng nước nóng xoa dịu cảm giác căng thẳng, rồi viết nhật ký, tự trị liệu bằng cách viết ra cảm xúc để thoát khỏi dằn vặt.
– Con không thể kể với Tuấn. Con sợ anh ấy sẽ nghĩ khác về con. Nhưng giờ… mọi chuyện đến nước này rồi.
Bà Hòa nghe xong, ngồi chết lặng. Tâm lý người làm mẹ khiến bà vừa thương, vừa hối hận. Bà nhìn Vy, cô con dâu mà mình từng nghĩ là “có vấn đề”, giờ lại hiện lên với những tổn thương sâu kín mà một người phụ nữ từng trải cũng phải thừa nhận: không dễ gì vượt qua.
Từ sau hôm đó, bà Hòa thay đổi thái độ. Bà không còn cằn nhằn chuyện tắm lâu, cũng không tò mò quá mức. Bà bắt đầu học cách hỏi han Vy nhẹ nhàng, chủ động rủ cô đi chợ, nấu ăn cùng, trò chuyện như hai người bạn.
Về phía Vy, cô cũng nhẹ nhõm hơn sau khi chia sẻ nỗi lòng. Dù cuộc sống vẫn còn khó khăn, nhưng ít nhất, trong căn nhà nhỏ ấy, đã bắt đầu có sự cảm thông.
Một tối, khi Vy đang rửa bát, bà Hòa mang vào một túi nước gừng, nói:
– Mẹ nấu đấy, lát con tắm xong ngâm chân luôn cho dễ ngủ. Đừng ngồi trong nhà tắm lâu nữa, lạnh người ra.
Vy ngẩng lên, mắt ướt.
Không cần nhiều lời. Chỉ cần một chút thấu hiểu, là đủ.