Không khí trong căn nhà cổ ở làng quê miền Bắc nặng nề như chì. Tiếng khóc than, tiếng tụng kinh vang vọng khắp nơi. Ông Tâm, người đàn ông quyền lực nhất làng, vừa qua đời vì một cơn đột quỵ. Tang lễ được tổ chức linh đình, mâm cúng đầy ắp lễ vật, từ heo quay, gà luộc đến những chồng vàng mã cao ngút. Dân làng đến đông nghịt, phần vì kính trọng, phần vì tò mò. Ông Tâm không chỉ giàu có mà còn nổi tiếng nghiêm khắc, gia trưởng, khiến cả nhà lẫn họ hàng đều nể sợ.
arrow_forward_ios
Đọc thêm
Trong góc nhà, Hương, cô con dâu út, đứng lặng lẽ, đôi mắt đỏ hoe nhưng không rơi nước mắt. Cô mặc áo tang trắng, đầu đội khăn trắng, nhưng thần sắc lại khác lạ, như đang kìm nén điều gì. Chồng cô, Long, con trai út của ông Tâm, bận rộn tiếp khách, không để ý đến vợ. Không ai ngờ rằng, chỉ trong vài phút nữa, Hương sẽ làm điều khiến cả làng kinh hoàng.
Tang lễ diễn ra đến phần cúng bái chính. Mâm cúng được đặt trang trọng trước linh cữu, khói hương nghi ngút. Thầy cúng bắt đầu đọc kinh, mọi người quỳ lạy. Đột nhiên, Hương bước ra khỏi góc tối, khuôn mặt cô cứng rắn, đôi mắt bừng bừng như ngọn lửa. Không ai kịp phản ứng, cô lao đến mâm cúng, dùng chân đạp mạnh. Rầm! Mâm lễ đổ nhào, gà luộc lăn lóc, bát hương vỡ tan, tro bay mù mịt. Tiếng kinh ngừng bặt, cả đám tang sững sờ.
“Hương! Cô làm cái gì vậy?!” Long hét lên, lao đến kéo tay vợ. Dân làng xôn xao, chỉ trỏ, một số người lớn tuổi mắng chửi, cho rằng cô mất trí. Nhưng Hương không dừng lại. Cô giật tay ra, đứng giữa đám đông, hét lớn: “Tất cả im lặng! Tôi phải nói sự thật! Ông Tâm không phải người đáng được tôn kính! Ông ấy là một con quỷ đội lốt người!”
Không khí như đông đặc. Mẹ chồng cô, bà Lan, run rẩy đứng dậy, chỉ tay vào Hương: “Mày điên rồi! Dám xucpham chồng tao trong ngày tang lễ?!” Nhưng Hương không nao núng. Cô nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng, giọng run nhưng đầy cương quyết: “Con không điên. Con phải nói, vì không ai dám nói. Ông Tâm… ông ấy đã phá hoại cuộc đời chị gái con!”
Cả đám tang lặng đi. Long sững sờ, không hiểu vợ đang nói gì. Hương tiếp tục, giọng cô như xé toạc không gian: “Chị gái tôi, Minh Thư, từng làm giúp việc cho nhà này 10 năm trước. Khi ấy chị mới 18 tuổi, ngây thơ, trong sáng. Nhưng ông Tâm… ông ấy đã… chị tôi! Chị mang thai, bị ông đuổi ra khỏi nhà, còn đ//e d//ọa sẽ gi//ết nếu chị dám hé răng. Chị tôi vì nhục nhã, vì đau đớn, đã hóa ngây dại, không còn nhận ra ai. Đứa trẻ chị sinh ra bị mang đi cho người khác nuôi, còn chị giờ vẫn sống lay lắt như một cái bóng!”
Tiếng xì xào nổi lên như sóng. Một số người lớn tuổi lắc đầu, cho rằng Hương bịa chuyện. Nhưng ánh mắt cô, sự đau đớn trong từng lời nói, khiến nhiều người bắt đầu dao động. Hương quay sang bà Lan, giọng nghẹn ngào: “Mẹ biết chuyện này, đúng không? Mẹ biết nhưng vẫn che giấu, vẫn để ông Tâm sống như một người cha đáng kính!”
Bà Lan tái mặt, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời. Long nắm chặt tay Hương, giọng run rẩy: “Hương, em nói thật chứ? Sao em không bao giờ kể với anh?”
Hương cười chua chát, nước mắt cuối cùng cũng rơi: “Anh nghĩ em muốn nhớ lại sao? Chị Thư là người thân duy nhất của em. Khi chị hóa ngây dại, em chỉ mới 14 tuổi. Em thề sẽ tìm ra sự thật, và khi biết anh là con trai ông Tâm, em quyết định vào nhà này, không phải vì yêu anh, mà để tìm bằng chứng!”
Long sụp xuống, như không thể chịu nổi sự thật. Hương lấy từ trong túi áo một tập giấy cũ, giơ cao lên. “Đây là nhật ký của chị tôi, ghi lại mọi thứ ông Tâm đã làm trước khi chị mất trí. Và đây,” cô rút ra một tờ giấy xét nghiệm ADN, “là kết quả chứng minh đứa bé chị sinh ra là con của ông Tâm. Tôi đã tìm được người nhận nuôi đứa bé, và tôi đã kiểm tra tất cả!”
Dân làng bắt đầu xôn xao dữ dội. Một số người trẻ lặng lẽ gật đầu, như thể họ từng nghe những tin đồn tương tự về ông Tâm. Một bà cụ trong họ hàng đứng lên, giọng run run: “Hương nói không sai. Tôi từng thấy cô gái tên Thư rời khỏi nhà này, mắt đờ đẫn, ôm bụng bầu. Lúc đó tôi không dám hỏi, nhưng trong lòng luôn nghi ngờ…”
Bà Lan bật khóc, quỳ xuống trước linh cữu chồng. “Tôi xin lỗi… Tôi biết, nhưng tôi sợ. Ông ấy là chồng tôi, là trụ cột gia đình. Tôi không dám nói ra!”
Hương nhìn bà, ánh mắt vừa giận dữ vừa xót xa. “Mẹ đã chọn im lặng, nhưng con không thể. Con đạp mâm cúng này vì ông Tâm không xứng đáng được thờ cúng. Ông ấy đã hủy hoại chị con, và ai biết còn bao nhiêu người khác nữa?”
Tang lễ kết thúc trong hỗn loạn. Một số người rời đi, không muốn tiếp tục lễ cúng cho một người như ông Tâm. Long ôm lấy Hương, thì thầm: “Anh xin lỗi, Hương. Anh không biết… Anh sẽ ở bên em, sửa sai cho cha.” Hương gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn nặng trĩu. Cô đã hoàn thành lời thề với chị gái, nhưng cái giá phải trả là sự rạn nứt của cả một gia đình.
Những ngày sau, câu chuyện về Hương lan khắp làng. Một số người chỉ trích cô vì dám phá tang lễ, nhưng nhiều người, đặc biệt là phụ nữ, cảm phục sự dũng cảm của cô. Hương quyết định rời khỏi nhà chồng, mang theo đứa con của chị Thư – đứa bé giờ đã 10 tuổi – để chăm sóc chị gái và bắt đầu một cuộc sống mới. Cô không hận Long, nhưng cô cần thời gian để chữa lành vết thương.
Bí mật kinh hoàng của ông Tâm, nhờ Hương, đã được phơi bày. Tang lễ ấy không chỉ là kết thúc của một con người, mà còn là khởi đầu cho sự thật và công lý, dù muộn màng.