Con gái tôi – tiểu thư Hà thành, học đại học quốc tế, quen biết rộng, bạn trai cũ thì toàn con nhà có điều kiện.Ấy thế mà sau chuyến đi thiện nguyện về vùng cao, nó về tuyên bố xanh rờn:
“Con yêu anh ấy, con đang mang thai, và con sẽ cưới!”
Tôi suýt ngất.
“Trai bản” – là những gì tôi nghĩ: nghèo, lạc hậu, không cùng đẳng cấp.Tôi cấm cản, gào khóc, thậm chí dọa từ mặt. Nhưng con tôi quyết liệt không lui bước.
“Con không cần nhà cao cửa rộng. Anh ấy tử tế, thương con thật lòng.”
Cuối cùng, vì cái thai đã 3 tháng, tôi gạt nước mắt đồng ý. Nhưng trong lòng ngổn ngang:“Coi như… mất con.”
Ngày ăn hỏi.
Tôi mặc áo dài đỏ mà tim như thắt lại. Tưởng tượng cảnh phải lên một căn nhà sàn lụp xụp, ăn mèn mén uống rượu ngô, tôi tủi nhục đến mức… khóc ròng trên xe.
Xe vừa dừng lại trước cổng nhà trai ở Sơn La, tôi đang lau nước mắt thì…
Choáng!
Trong sân, hơn 50 con lợn rừng chạy tung tăng quanh một khu trại rộng như trang trại sinh thái. Cả họ nhà tôi đứng hình.
Tôi thốt lên:
“Ơ… đây là nhà… ai?”
Một người đàn ông trong bộ đồ dân tộc lịch lãm tiến ra bắt tay tôi:
“Cháu là anh trai của chú rể, cũng là người điều hành hệ thống trang trại dược liệu và chăn nuôi sạch.Nhà cháu có tổng 12 hecta đất rừng và đang hợp tác cùng các công ty lớn dưới Hà Nội.”
Tôi chết lặng.
Nhưng đó chưa phải cú sốc cuối cùng.
Khi bước vào nhà chính, tôi thấy một bức ảnh phóng lớn treo ngay chính giữa phòng khách – là con gái tôi và chàng trai bản… đứng cạnh đại diện một tổ chức quốc tế, nhận giải thưởng sáng kiến cộng đồng năm vừa rồi!
Hóa ra, chàng trai “người bản” ấy từng là du học sinh tại Thái Lan, về nước để phát triển mô hình nông nghiệp sinh thái giúp bà con dân tộc.
Anh ấy đã âm thầm từ chối làm ở nước ngoài, chọn ở lại vùng cao để “có ích hơn cho đất mình”.
Tôi quay sang nhìn con gái, nghẹn ngào.
Tôi không mất con – mà con tôi đã chọn được một người xứng đáng hơn cả những gì tôi từng mong.
Hóa ra… người đáng khóc là tôi – vì đã quá nông cạn và định kiến.