Con trai tôi ra đi vì tai nạn giao thông khi tuổi đời còn quá trẻ, để lại vợ nó – cái Ngân – mới cưới được hơn năm. Gia đình còn chưa nguôi ngoai thì chẳng đầy 5 tháng sau, tôi nghe hàng xóm xì xào nó có bầu!
Tôi uất ức, sôi máu. “Con trai tôi mất chưa bao lâu, nó đã kịp dan díu với ai rồi ễnh bụng ra như thế à?” Không nghe giải thích, tôi đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà, coi như không còn dâu con gì nữa.
Nó không khóc, chỉ lặng lẽ xách đồ đi trong cơn mưa, ngoái lại nhìn bàn thờ chồng một cái mà mắt đỏ hoe.
Rồi 8 tháng sau, tin con dâu cũ sinh con lan khắp xóm. Người ta kéo tới đông nghịt, tôi cũng đi theo chỉ vì tò mò. Nhưng vừa nhìn thấy đứa bé, hai chân tôi như muốn khuỵu xuống:
Thằng bé giống con trai tôi như hai giọt nước!
Cái sống mũi cao, đồng tiền bên má, nốt ruồi nhỏ dưới cằm – không thể lẫn đi đâu được. Cả làng cũng ồ lên sửng sốt.
Tôi chết lặng khi y tá đưa tôi tờ xét nghiệm ADN mà Ngân đã lặng lẽ làm từ trước:
99.999% là con ruột của chồng nó.
Thì ra… nó đã mang thai từ trước khi chồng mất, nhưng vì mới chỉ 1 tháng nên chưa ai hay biết. Nó định đợi qua tang lễ rồi mới báo, ai ngờ lại bị tôi hiểu lầm, đuổi đi không một lần hỏi rõ.
Giờ đây, tôi đứng trước cửa phòng bệnh, nước mắt cứ rơi không ngừng.
“Ngân ơi… mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với cả con và cháu mẹ…”