Bố mẹ đã cho tôi 1,7 tỷ để mua nhà, trong khi gia đình bạn trai chỉ góp 700 triệu nhưng họ lại nhất quyết chỉ để anh đứng tên nhà. 1 tháng sau, tôi kiện ra tòa và quyết định ly hôn
Tôi tên là Linh, 28 tuổi, làm việc tại một công ty tài chính ở Hà Nội. Sau bốn năm yêu nhau, tôi và Minh, bạn trai tôi, quyết định mua nhà để chuẩn bị cho đám cưới. Bố mẹ tôi, với tất cả tình yêu thương và sự dành dụm cả đời, đã cho tôi 1,7 tỷ đồng để mua căn hộ. Gia đình Minh, dù không dư dả, cũng góp 700 triệu đồng. Với 2,4 tỷ, chúng tôi mua được một căn hộ chung cư 65m² ở ngoại thành – một khởi đầu mà tôi từng nghĩ là viên mãn cho tổ ấm tương lai.
Nhưng ngay từ khi làm thủ tục, gia đình Minh đã khiến tôi sững sờ. Mẹ anh nhất quyết đòi chỉ để tên Minh trên giấy tờ nhà. “Nhà là tài sản lớn, phải để thằng Minh đứng tên, đàn ông mới xứng đáng gánh vác gia đình,” bà nói, giọng cương quyết. Tôi phản đối, giải thích rằng bố mẹ tôi đã góp số tiền gấp đôi, nhưng mẹ Minh gạt đi: “Cô góp tiền thì đã có nhà ở, cần gì phải đứng tên?” Minh thì chỉ im lặng, bảo tôi: “Em đừng làm to chuyện, giấy tờ chỉ là hình thức.” Tôi cố nuốt cục tức, nghĩ rằng vì tình yêu, tôi sẽ bỏ qua. Nhưng trong lòng, tôi biết mọi chuyện sẽ không đơn giản.
Một tháng sau, tôi phát hiện ra kế hoạch của gia đình Minh. Họ muốn bán căn hộ để đầu tư vào một dự án kinh doanh của người chú trong họ. Minh nói thẳng: “Nhà đứng tên anh, nên mẹ anh bảo cứ quyết định, không cần hỏi em.” Tôi sốc. Căn nhà mà bố mẹ tôi dồn hết tâm huyết để hỗ trợ, giờ bị xem như tài sản riêng của Minh? Tôi hỏi: “Anh nghĩ sao về việc này?” Minh ngập ngừng: “Anh cũng muốn giúp gia đình. Nhưng em yên tâm, tiền bán nhà anh sẽ trả lại bố mẹ em… một phần.”
Tôi không thể tin nổi. “Một phần?” Tôi lặp lại, giọng run lên. Lúc đó, tôi biết mình không thể nhượng bộ nữa. Tôi liên hệ với một người bạn làm luật sư, nhờ cô ấy xem xét các giấy tờ. May mắn thay, tôi đã giữ lại toàn bộ chứng từ chuyển khoản 1,7 tỷ từ tài khoản bố mẹ tôi và hợp đồng mua nhà. Tôi quyết định kiện ra tòa để đòi lại số tiền của bố mẹ tôi, đồng thời yêu cầu tòa xem xét quyền sở hữu căn nhà dựa trên tỷ lệ đóng góp.
Phiên tòa diễn ra trong không khí căng thẳng. Gia đình Minh, từ mẹ anh đến các cô chú, đều có mặt. Họ bắt đầu thay đổi thái độ, từ việc ban đầu chỉ xem tôi như “người ngoài” đến việc công khai chỉ trích tôi. Mẹ Minh lớn tiếng trước tòa: “Cô ta tham lam, muốn chiếm nhà của con trai tôi!” Một người cô của Minh còn thêm vào: “Đã góp tiền thì phải chấp nhận, giờ đòi hỏi gì nữa?” Sự trơ trẽn và tham lam của họ khiến tôi sững sờ. Minh, người tôi từng yêu, chỉ cúi đầu, không nói một lời bênh vực tôi.
Luật sư của tôi trình bày rõ ràng: số tiền 1,7 tỷ từ bố mẹ tôi chiếm 70% giá trị căn nhà, và tôi có quyền yêu cầu chia tài sản theo tỷ lệ đó. Tòa đồng ý với lập luận của chúng tôi. Cuối cùng, gia đình Minh buộc phải hoàn trả 1,7 tỷ đồng, và căn nhà được định giá lại để chia phần. Nhưng điều khiến tôi đau lòng nhất không phải là tiền, mà là thái độ của Minh và gia đình anh. Họ không hề xin lỗi, không một lời thừa nhận sai lầm, chỉ có những lời trách móc và đổ lỗi.
Phiên tòa kết thúc, tôi cầm số tiền bố mẹ tôi được trả lại, nhưng lòng nặng trĩu. Tôi nhìn Minh, người tôi từng nghĩ sẽ cùng xây dựng tương lai, và nhận ra rằng anh không đủ can đảm để đứng lên vì tôi. Tôi hiểu ra rằng, trong một mối quan hệ, tình yêu không đủ nếu thiếu sự tôn trọng và công bằng. Gia đình Minh đã cho tôi thấy rõ bản chất của họ – không phải là sự hỗ trợ, mà là sự kiểm soát và ích kỷ.
Tôi quyết định ly hôn trước khi đám cưới diễn ra. Tôi không muốn bước vào một cuộc hôn nhân mà mình phải luôn đấu tranh để bảo vệ quyền lợi. Khi thông báo quyết định này, Minh chỉ lặng lẽ gật đầu, còn mẹ anh thì hét lên: “Cô bỏ con trai tôi, rồi cô sẽ hối hận!” Nhưng tôi không hối hận. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Giờ đây, tôi dùng số tiền bố mẹ lấy lại được để bắt đầu lại. Tôi thuê một căn hộ nhỏ, tự mình trang trí, và tập trung vào công việc. Tôi học được rằng, trong cuộc sống, không ai có thể bảo vệ mình tốt hơn chính mình. Tôi thầm cảm ơn gia đình Minh – không phải vì lòng tốt của họ, mà vì họ đã giúp tôi nhận ra giá trị bản thân và sự quan trọng của việc đứng lên vì chính mình. Căn nhà có thể mất, nhưng lòng tự trọng và sự độc lập của tôi thì không.