Tôi – An – 27 tuổi, được mời làm phù dâu trong đám cưới của chính em gái ruột mình. Hôm đó, tôi mặc váy hồng phấn, tươi cười chụp ảnh bên cô dâu – em gái kém tôi 3 tuổi – trong tiếng nhạc rộn ràng và ánh mắt hân hoan của họ hàng.
Chú rể – Khánh – là người đàn ông tôi từng yêu say đắm nhiều năm trước. Chúng tôi lặng lẽ chia tay sau một cuộc cãi vã tưởng chừng bình thường, rồi bẵng đi 2 năm, anh bất ngờ xuất hiện… nhưng là với tư cách bạn trai mới của em tôi.
Tôi chôn hết mọi cảm xúc, mỉm cười, tự thuyết phục rằng đó là duyên số. Cho đến giữa buổi tiệc, mẹ tôi đột ngột kéo tôi vào nhà vệ sinh, tay bà run run:
“An… con mới là vợ hợp pháp của Khánh.”
Tôi chết lặng.
Bà đưa ra một tờ giấy đăng ký kết hôn có dấu đỏ, ngày tháng rõ ràng – là ngày mà tôi và Khánh từng đăng ký nhưng chưa kịp làm đám cưới vì chia tay đột ngột. Tôi chưa bao giờ đi hủy hôn – và hóa ra Khánh cũng chưa từng làm vậy.
“Con có thể lựa chọn im lặng để giữ thể diện cho gia đình… hoặc lên tiếng. Nhưng mẹ không muốn con bị chôn vùi như vậy,” mẹ tôi nói, nước mắt trào ra.
Tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh, đầu óc quay cuồng. Trên sân khấu, Khánh đang rót rượu mời họ hàng, em gái tôi cười hạnh phúc trong bộ váy cưới trắng lộng lẫy.
30 phút sau, tôi đứng giữa sảnh tiệc, cầm micro, giọng bình thản nhưng lạnh buốt:
“Tôi là An – phù dâu hôm nay. Nhưng cũng là vợ hợp pháp của chú rể.”
Không gian nổ tung.
– Mẹ chú rể lao lên giật micro.– Em gái tôi ngã khụy giữa thảm đỏ.– Khánh mặt trắng bệch, miệng lắp bắp không nên lời.– Họ hàng hai bên đứng dậy, xôn xao như vỡ chợ.
Tôi đặt tờ đăng ký kết hôn lên bàn chủ hôn, rồi quay lưng bỏ đi.
Em gái tôi sau đó nhập viện vì sốc nặng. Còn Khánh, không chỉ bị kiện vì hành vi kết hôn trái pháp luật, mà còn mất chức vì công ty anh đang làm rất kỹ về đời tư nhân sự.
Một tháng sau, tôi chính thức làm đơn ly hôn. Tờ đơn chưa ráo mực thì có người gõ cửa nhà tôi – là luật sư đại diện của một công ty lớn, nơi đã biết về câu chuyện, đề nghị tôi làm người phát ngôn cho chiến dịch “Bảo vệ quyền phụ nữ trong hôn nhân hợp pháp”.
Và tôi đồng ý – như một cách đứng dậy từ chính cú ngã, để không còn người phụ nữ nào phải làm “phù dâu” trong chính câu chuyện đời mình nữa.