Tôi năm nay 65 tuổi, đã trải qua hơn nửa đời người với đủ thăng trầm. Vợ tôi mất cách đây 2 năm, để lại tôi sống đơn độc trong căn nhà rộng thênh thang. Ba đứa con – 2 trai, 1 gái – đều đã lập gia đình, bận rộn với cuộc sống riêng. Những bữa cơm tối chỉ còn tiếng dao thớt lẻ loi và tiếng tivi vang vọng.
Có lẽ người ta sẽ nói tuổi tôi chỉ nên lo cháu con, nhưng lòng tôi vẫn khát khao có một người bầu bạn, chia sẻ những năm tháng cuối đời. Tôi muốn có thêm một đứa con, một niềm vui mới. Và rồi tôi gặp H., một cô gái 26 tuổi, trẻ trung, xinh xắn, ăn nói khéo léo. Cô ấy nói thương tôi vì tôi hiền, vì tôi cô đơn. Những lời ngọt ngào ấy rót vào tai tôi như mưa rào tưới cơn khát.
Ngày đưa H. về ra mắt, cả gia đình phản đối kịch liệt. Con trai lớn cau mày:
– Bố ơi, cô ấy chỉ ham tiền chứ thương gì bố!
Con gái út bật khóc:
– Mẹ mới mất chưa lâu… sao bố…
Nhưng tôi đã quyết. Tôi tin H. thật lòng. Đám cưới diễn ra, tôi mặc vest, cô ấy mặc váy cưới trắng tinh. Đêm tân hôn, tôi trao cho H. 2 cuốn sổ đỏ – tài sản tôi dành dụm cả đời – với câu nói:
– Đây là của em, miễn là em ở bên anh, chăm sóc cho anh.
Cô ấy mỉm cười, ôm lấy tôi. Lúc đó, tôi tin mình là người đàn ông hạnh phúc nhất.
Nhưng hạnh phúc ấy kéo dài chưa đầy 5 tháng. H. bắt đầu về nhà muộn, điện thoại luôn cài mật khẩu. Cô hay cáu gắt, viện cớ “công việc” để đi qua đêm. Một lần, tôi vô tình nghe được cô gọi điện cho ai đó, giọng đầy nũng nịu:
– Anh cứ yên tâm, em sắp xong việc ở đây rồi, có tiền là mình đi nhé…
Tôi chết lặng. Những ngày sau, cô viện lý do muốn “ra ngoài làm việc” và mang theo cả hai cuốn sổ đỏ. Tôi tìm đến thì căn nhà thuê trống trơn, số điện thoại cũng không liên lạc được nữa.
Ngồi một mình trong căn phòng cưới, tôi thấy mình ngu muội và già nua hơn bao giờ hết. Cái giá của sự cô đơn đôi khi không chỉ là tiền bạc, mà là sự tự trọng, là niềm tin mình đánh đổi… để rồi chẳng bao giờ lấy lại được.