Tôi tên là Lan, 27 tuổi, từng là một nhân viên văn phòng bình thường ở Sài Gòn. Cuộc sống của tôi xoay quanh những ngày làm việc đều đặn, những buổi cà phê cuối tuần với bạn bè, và những giấc mơ nho nhỏ về một tương lai ổn định. Nhưng mọi thứ thay đổi khi mẹ tôi, người phụ nữ cả đời tần tảo, phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo.
Anh trai tôi, Tiến sĩ Y học, và chị dâu, Tiến sĩ Kinh tế, đều là những người thành đạt. Họ sống ở Hà Nội, trong một căn hộ cao cấp, luôn bận rộn với công việc và những dự án nghiên cứu. Một ngày, anh gọi điện cho tôi, giọng nghiêm túc: “Lan, mẹ cần người chăm sóc. Anh và chị không thể bỏ việc được. Em nghỉ việc về quê đi, mỗi tháng anh chị sẽ gửi 17 triệu, coi như tiền công thuê em chăm mẹ.”
Tôi sững sờ. 17 triệu một tháng là con số lớn với một cô gái như tôi. Nhưng ý nghĩ bị “thuê” để chăm mẹ khiến tôi chạnh lòng. Dù vậy, nhìn mẹ ngày càng yếu, tôi không do dự lâu. Tôi xin nghỉ việc, thu dọn hành lý, và trở về ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, nơi mẹ đang chống chọi với căn bệnh ung thư.
Những ngày ở quê, tôi học cách sống chậm lại. Tôi nấu cháo cho mẹ, nhắc mẹ uống thuốc, và ngồi nghe mẹ kể những câu chuyện về thời trẻ. Mẹ yếu, nhưng nụ cười của bà vẫn ấm áp như nắng sớm. Mỗi tháng, đúng hẹn, anh chị gửi 17 triệu vào tài khoản. Tôi dùng số tiền ấy để lo thuốc men, mua thực phẩm, và sửa sang nhà cửa. Nhưng sâu thẳm, tôi luôn tự hỏi: tại sao anh chị không về thăm mẹ, dù chỉ một lần?
Hai năm trôi qua, mẹ tôi ra đi trong một buổi chiều lặng lẽ. Sau tang lễ, anh chị từ Hà Nội về, ăn mặc lịch sự, ánh mắt đượm buồn nhưng vẫn giữ vẻ trang trọng của những người thành đạt. Chúng tôi ngồi lại trong căn nhà giờ đây lạnh lẽo, bàn về việc phân chia tài sản mẹ để lại – mảnh đất nhỏ và căn nhà cũ kỹ.
Chị dâu lên tiếng trước, giọng lạnh lùng: “Lan, em ở đây chăm mẹ, nhưng tài sản này là của cả ba người. Anh chị đã chu cấp 17 triệu mỗi tháng, coi như công sức của em đã được trả. Mảnh đất này, anh chị muốn bán để chia đều.”
Tôi sững sờ, cảm giác như bị tát vào mặt. Anh trai tôi im lặng, nhưng ánh mắt anh tránh nhìn tôi. Họ nói như thể những ngày tôi ở bên mẹ, lau nước mắt cho bà, nắm tay bà trong những đêm đau đớn, chỉ là một công việc được trả lương. Tôi đứng dậy, chỉ tay vào chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trên bàn thờ mẹ.
“Anh chị nhìn xem,” tôi nói, giọng run run. “Trong đó là cuốn sổ mẹ viết. Mẹ ghi lại mọi thứ: từng bữa cơm tôi nấu, từng lần tôi đưa mẹ đi bệnh viện, từng đêm tôi ngồi bên mẹ. Mẹ viết rằng, với mẹ, tôi không phải người được thuê, mà là đứa con gái mẹ yêu nhất. Mẹ để lại mảnh đất này cho tôi, vì mẹ biết anh chị không cần nó. Nhưng quan trọng hơn, mẹ muốn tôi giữ gìn ngôi nhà này, nơi chứa đựng tình yêu của mẹ.”
Anh trai tôi tái mặt, còn chị dâu cứng người, không nói được gì. Tôi mở cuốn sổ ra, chỉ vào những dòng chữ run rẩy của mẹ: “Lan là món quà lớn nhất của mẹ. Con bé đã cho mẹ những ngày cuối đời hạnh phúc. Anh chị nó bận rộn, nhưng Lan là người ở lại.” Tôi không khóc, nhưng lòng đau như cắt.
Sau hôm đó, anh chị không nhắc đến chuyện chia tài sản nữa. Anh trai tôi lặng lẽ xin lỗi, thừa nhận rằng anh đã để thành công và danh vọng làm mờ mắt, quên mất giá trị của tình thân. Chị dâu, dù vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, cũng không phản đối khi tôi quyết định giữ lại căn nhà.
Tôi không trách anh chị, nhưng tôi học được rằng, giá trị thật của cuộc đời không nằm ở tiền bạc hay danh vị, mà ở những khoảnh khắc ta dành cho người mình yêu thương. Mẹ ra đi, nhưng bà để lại cho tôi một bài học quý giá: tình thân không phải thứ có thể mua bằng tiền, mà là thứ được xây dựng bằng trái tim.