Bố mẹ tôi nợ nần, nên khi ông hàng xóm giàu có, bụng phệ, hơn tôi gần 20 tuổi ngỏ lời, họ lập tức gật đầu. Tôi thì như bị ép vào đường cùng, nước mắt lưng tròng, cố gượng nở nụ cười trong lễ cưới nhưng chẳng giấu nổi sự miễn cưỡng.
Đêm tân hôn, tôi đã lên sẵn kế hoạch “phòng thủ”: mặc liền 4 lớp áo, từ sơ mi, hoodie, váy ngủ dài cho đến áo khoác mỏng, kín như bưng. Nghĩ thầm: Có muốn cũng chẳng làm gì được!
Đèn vừa tắt, tôi xoay người tìm tư thế nằm thoải mái thì… ngồi trúng một thứ cồm cộm ngay dưới đệm. Tôi khẽ thò tay xuống… đó là một chiếc phong bì dày cộp.
Tôi im lặng cầm lấy, cảm giác run run. Trong đầu nghĩ: Chắc là tiền “mua vui” để tôi bớt khó chịu chăng? Nhưng khi mở ra, tôi nín thở — bên trong là 4 tấm vé máy bay đi nước ngoài, kèm hộ chiếu và visa mới toanh… mang tên tôi.
Tôi chỉ biết cười thầm, giả vờ lách vào nhà tắm “đổi áo” nhưng thật ra là để đọc kỹ mảnh giấy kẹp trong phong bì:
“Nếu em muốn rời khỏi cuộc hôn nhân này, cứ lên chuyến bay sáng mai. Anh sẽ lo mọi thủ tục ly hôn và giữ bí mật với bố mẹ em. Đây là món quà cưới thực sự của anh.”
Hóa ra, ông hàng xóm không hề muốn ép buộc, mà cưới tôi chỉ để giúp gia đình tôi trả nợ và… trả lại tự do cho tôi.
Bị bố mẹ ép cưới ông hàng xóm giàu có, bụng phệ ngay sát vách, tôi nước mắt lưng tròng không cười nổi trong ngày cưới. Đêm tân hôn, tôi mặc sẵn bốn cái áo, kéo chăn kín người mới dám chợp mắt. Nhưng vừa khi đèn tắt, tôi ngồi phải đúng một thứ gì đó cồm cộm, lạnh ngắt ở mép giường. Giật mình bật dậy, tôi khẽ sờ thì thấy… một xấp giấy dày, kẹp trong phong bì.
Ông ta quay sang, mặt nghiêm lại:– Cái đó… em cất đi, rồi sáng mai đừng nói với ai.
Tôi nghi ngờ, lén vào nhà tắm mở ra xem, bên trong không phải tiền mà là một xấp giấy đỏ chót — sổ đỏ nhà đất và hợp đồng mua bán với chữ ký của… bố mẹ tôi. Ngay dòng ghi chú cuối cùng, tôi thấy mấy chữ nguệch ngoạc: “Bán con gái – kèm điều kiện trả hết nợ”.
Tôi run lên, vừa tức vừa thấy buồn cười cho cuộc đời mình. Thì ra, đám cưới này chẳng phải để gả tôi cho người giàu, mà là để bố mẹ tôi thoát khoản nợ hàng trăm triệu.
Nhưng chưa kịp định thần, từ khe cửa phòng tắm, tôi nghe tiếng ông chồng nói chuyện điện thoại nhỏ giọng:– Ừ, xong rồi. Giờ chờ nó ký nốt giấy chuyển nhượng thì coi như xong. Cái nhà đất ấy mày cứ chuẩn bị mua nhé… tao “dọn” nó đi sớm thôi.
Tôi chết lặng, nhận ra không chỉ bố mẹ bán tôi, mà ông chồng mới còn đang bàn mưu tống khứ tôi để lấy trọn số tài sản. Trong đầu tôi chợt lóe lên một kế hoạch trả đòn ngay trong chính đêm tân hôn…