Tôi dẫn con gái 3 tuổi đi dự đám cưới con của người quen.Hai mẹ con diện váy mới, tay bắt mặt mừng – vì dù gì cũng là họ hàng bên chồng.
Vừa ngồi xuống bàn tiệc chưa kịp uống ngụm nước,Mẹ cô dâu từ đâu bước tới, giả lả cười:
– “Ôi, nhà cô tính cỗ vừa đủ người lớn, giờ cháu nhỏ đi theo thì… e hơi tốn kém…”
Tôi cười gượng chưa kịp phản ứng thì bà nói thẳng hơn:
– “Lần sau, ai đi một mình thì cứ một mình, dắt trẻ con theo thế này thì cô ngại quá…”
Cả bàn chững lại.
Một vài người quay sang nhìn tôi rồi nhìn bé con đang ngồi ngơ ngác.Tôi đỏ mặt, tay run lên vì tức, nhưng cố nuốt nước mắt, đứng phắt dậy dắt con ra ngoài.
Về đến nhà, con bé hỏi nhỏ:
– “Sao mình không ăn cưới hả mẹ? Con đói…”
Tôi nghẹn ngào ôm con vào lòng, dỗ dành.Vừa đặt con ngồi ăn cháo, tôi mới ngồi xuống ghế thở phào thì…điện thoại đổ chuông liên tục.
Một người bạn cũng dự đám cưới gọi tới, giọng hoảng hốt:
– “Mày có tin không, cả mấy bàn tiệc đang náo loạn! Món súp khai vị vừa ăn xong thì mấy người nôn ói, ngất xỉu rồi đưa đi viện 5-6 người rồi! Bên nhà hàng đang bị công an phong tỏa để điều tra thực phẩm!”
Tôi chết lặng.
Nhìn sang con gái vẫn ăn ngon lành chén cháo ở nhà, tôi ôm chặt con, tim đập thình thịch.
Hóa ra, cái “cỗ đủ người” mà mẹ cô dâu tiếc, lại chính là thứ đầu độc ngày vui của họ.Nếu tôi không bị sỉ nhục mà đứng lên về sớm, thì đứa bé 3 tuổi này… có lẽ đã nằm trong danh sách cấp cứu.