Nh/ốt vợ sắp sinh vào kho đông lạnh -20 độ để bảo vệ ti//ểu ta///m, chồng không ngờ lại tự đ/ào hu/yệt ch//ôn mình…
Ngày cưới của tôi và Hoàng từng là niềm mơ ước của nhiều người. Anh ta bảnh bao, thành đạt, biết nói những lời mật ngọt khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng xiêu lòng. Tôi từng nghĩ đời mình đã may mắn khi được anh lựa chọn. Nhưng có lẽ, đôi khi hạnh phúc quá trọn vẹn lại chính là khởi đầu của bi kịch.
Mang thai đứa con đầu lòng, tôi chỉ mong Hoàng quan tâm hơn. Thế nhưng càng về cuối thai kỳ, anh càng lạnh nhạt. Đi sớm về khuya, điện thoại luôn úp màn hình, những tin nhắn tôi vô tình thấy đều đầy những lời yêu thương… nhưng không phải dành cho tôi. Tôi đã nghi ngờ, nhưng vẫn chọn im lặng. Tôi tin, rồi con cái ra đời sẽ kéo anh về bên gia đình.
Đêm định mệnh ấy, tôi bụng bầu chín tháng, bước xuống nhà bếp để uống nước. Bất ngờ nghe tiếng cãi vã nhỏ to từ phòng khách. Hoàng và một người phụ nữ lạ mặt. Cô ta khóc lóc, sợ hãi nói:
– “Anh ơi, nếu chị ấy biết thì em chết mất. Cái thai này… nếu lộ ra thì tất cả tan nát.”
Tim tôi thắt lại. Hóa ra, không chỉ phản bội, Hoàng còn để người khác mang thai. Tôi lặng người đứng sau cánh cửa, không đủ can đảm bước vào. Nhưng khi tôi định quay đi, một ý nghĩ lạnh lùng từ miệng anh ta vang lên:
– “Em yên tâm. Chỉ cần chị ta biến mất, mọi chuyện sẽ ổn.”
Lời nói ấy khiến tôi như rơi xuống vực thẳm. Tôi đâu ngờ, người chồng đầu gối tay ấp lại có thể nghĩ ra điều độc ác đến vậy.
Sáng hôm sau, Hoàng dịu dàng hiếm thấy, bảo đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Tôi mệt mỏi gật đầu. Nhưng thay vì rẽ vào bệnh viện, xe chạy thẳng về phía khu công ty đông lạnh do anh quản lý. Tôi ngờ ngợ hỏi, Hoàng chỉ cười gượng:
– “Anh để đồ ở kho, tiện ghé lấy chút rồi đưa em đi.”
Đến nơi, anh dìu tôi bước vào kho lạnh với lý do cần giúp anh kiểm tra hàng hóa. Nhiệt độ -20 độ ập vào khiến tôi run lẩy bẩy. Chưa kịp phản ứng, Hoàng bất ngờ đẩy tôi vào trong, cửa sập lại cùng tiếng khóa “cạch” lạnh lùng.
Tôi gào khóc, đập cửa cầu xin. Bụng quặn thắt, đứa con trong tôi cũng đạp dữ dội như cảm nhận được hiểm nguy. Lạnh buốt như cắt da thịt, hơi thở biến thành khói trắng mờ mịt. Tôi run rẩy, ngã quỵ, từng ngón tay tê cứng. Trong bóng tối lạnh lẽo, tôi chợt hiểu: anh ta thật sự muốn tôi chết để bảo vệ người đàn bà kia.
Nhưng ông trời có mắt. Trong lúc tuyệt vọng, tôi chợt nhớ trong túi áo khoác còn chiếc điện thoại dự phòng. Tay run rẩy, tôi gọi cho người hàng xóm – chú Tùng, vốn là bảo vệ về hưu, luôn quan tâm đến tôi từ ngày bố mẹ mất sớm. Nghe giọng tôi yếu ớt, chú Tùng hoảng hốt gọi người phá khóa.
Khi họ kéo được tôi ra, toàn thân tôi tím tái, hơi thở mong manh. Đúng lúc ấy, Hoàng quay lại, tưởng rằng mọi chuyện đã xong. Thấy tôi còn sống, anh ta tái mặt, lắp bắp không nên lời. Người dân xung quanh đã gọi công an.
Hoàng bị bắt ngay tại chỗ. Trớ trêu thay, cô nhân tình vì quá sợ hãi cũng khai ra hết: từ chuyện mang thai đến việc cùng Hoàng bàn mưu tính kế. Tất cả bằng chứng đều chống lại anh ta. Người đàn ông từng nghĩ có thể lạnh lùng chôn vùi vợ con để bảo vệ kẻ thứ ba cuối cùng lại tự đào hố chôn chính mình.
Tôi phải nằm viện suốt nhiều tháng để hồi phục. May mắn, đứa con trong bụng vẫn giữ được, dù sinh non nhưng khỏe mạnh. Nhìn con bé đỏ hỏn khóc ngằn ngặt, tôi vừa mừng vừa đau. Nó suýt nữa đã mất mẹ ngay khi chưa kịp chào đời, chỉ vì lòng tham và sự phản bội của cha ruột.
Ngày Hoàng ra tòa, tôi bế con đến. Anh ta gầy rộc, ánh mắt hoang mang, chẳng còn vẻ ngạo mạn ngày nào. Khi nhìn thấy con, đôi mắt ấy thoáng đỏ hoe, nhưng tất cả đã muộn. Anh ta cúi đầu trước bản án, còn tôi ôm chặt đứa con bé bỏng – bằng chứng sống động của sự kiên cường.
Người đời xì xào, thương hại, căm phẫn. Còn tôi, chỉ thấy lòng mình dần nguội lạnh. Tôi không còn thù hận, bởi tôi hiểu, sự trừng phạt khốc liệt nhất với Hoàng chính là việc anh ta tự tay đánh mất gia đình, tương lai và cả sự tự do.
Câu chuyện của tôi lan ra như một lời cảnh tỉnh. Rằng tình yêu nếu nhuốm màu phản bội thì sẽ hóa thành dao găm. Rằng không có sự dối trá nào có thể che giấu mãi. Và rằng, người phụ nữ dù mong manh nhất, khi đứng trước ranh giới sinh tử, vẫn có thể mạnh mẽ vượt qua.
Giờ đây, tôi sống trong một căn nhà nhỏ cùng con, nhận được sự giúp đỡ từ hàng xóm và bạn bè. Mỗi lần ôm con vào lòng, tôi thầm biết ơn cuộc đời đã cho mình cơ hội thứ hai. Tôi không còn khóc cho quá khứ, mà mỉm cười cho tương lai – nơi tôi và con sẽ viết nên một câu chuyện mới, không còn bóng dáng của kẻ đã tự chôn vùi chính mình.