Ông Tâm kể rằng vợ ông mất đã hơn mười năm, con cái đều đã trưởng thành và sống xa nhà. Chúng tôi gặp nhau trong một buổi sinh hoạt của câu lạc bộ người cao tuổi ở phường. Những câu chuyện giản dị, những lần cùng nhau đi dạo công viên khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp mà bấy lâu tôi chưa từng có. Ông nói: “Lan này, ở tuổi này, tôi chỉ mong có người bầu bạn, cùng nhau sống vui vẻ những ngày còn lại.” Lời ông như chạm vào trái tim tôi.
Sau vài tháng tìm hiểu, tôi đồng ý làm vợ ông. Đám cưới diễn ra giản dị, chỉ có vài người bạn thân và con cái ông từ xa về chúc phúc. Tôi dọn đến sống cùng ông trong căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng, nơi ông từng chung sống với người vợ quá cố. Những ngày đầu, mọi thứ như một giấc mơ. Ông Tâm chu đáo, sáng pha cà phê cho tôi, tối cùng xem tivi, kể chuyện xưa. Tôi nghĩ mình đã tìm được hạnh phúc muộn màng.
Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài đúng ba tháng.
Một buổi chiều, khi tôi đang dọn dẹp, tôi vô tình tìm thấy một chiếc hộp cũ trong tủ. Bên trong là những lá thư, hình ảnh, và một cuốn sổ tay của vợ cũ ông Tâm. Tò mò, tôi đọc thử, và những dòng chữ khiến tim tôi thắt lại. Bà ấy viết về tình yêu sâu đậm với ông, về những ngày tháng hạnh phúc, và cả những lần ông hứa sẽ mãi yêu thương bà, dù sống hay chết. Tôi chợt nhận ra, trong từng góc nhà, từ cách ông sắp xếp đồ đạc đến những món ăn ông nấu, tất cả đều mang bóng dáng của người vợ cũ.
Tôi cố gắng không để tâm, nghĩ rằng đó chỉ là quá khứ. Nhưng rồi, một đêm, trong cơn mê sảng, ông Tâm gọi tên vợ cũ, ôm chặt lấy tôi và khóc: “Anh xin lỗi, anh không thể để em đi lần nữa.” Tôi chết lặng. Hóa ra, trong lòng ông, tôi chỉ là cái bóng thay thế, một người để ông lấp đầy khoảng trống mà bà ấy để lại.
Tôi bắt đầu nhận ra những điều bất thường. Ông thường so sánh tôi với vợ cũ, từ cách nấu ăn đến cách nói chuyện. Những lúc tôi muốn thay đổi một chút trong nhà, như treo bức tranh mới hay sắp xếp lại bàn thờ, ông đều gạt đi, bảo rằng “nhà này phải giữ nguyên như xưa”. Tôi cảm thấy mình không phải là vợ, mà chỉ là một người khách trong chính ngôi nhà mình đang sống.
Bi kịch thực sự ập đến khi tôi phát hiện ra sự thật cay đắng hơn. Một ngày, con gái ông Tâm trở về thăm bố. Trong lúc trò chuyện, cô vô tình buột miệng: “Mẹ mất rồi, bố cô đơn quá, tụi con chỉ mong bố tìm ai đó chăm sóc bố, để bố không buồn nữa.” Lời nói ấy như nhát dao. Tôi nhận ra ông cưới tôi không phải vì tình yêu, mà chỉ để có người bầu bạn, chăm lo cho ông như một người giúp việc không công. Tôi đã hy vọng một mái ấm, nhưng thứ tôi nhận được chỉ là sự cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình.
Sau ba tháng, tôi quyết định rời đi. Tôi không trách ông Tâm, bởi có lẽ ông cũng chỉ là một người đàn ông già nua cố níu giữ quá khứ. Nhưng tôi nhận ra rằng, ở tuổi 63, tôi không cần một người đàn ông để nương tựa. Tôi cần chính mình – một trái tim đủ mạnh mẽ để sống trọn vẹn những ngày còn lại.
Tôi dọn về căn nhà cũ, bắt đầu lại cuộc sống một mình. Nhưng lần này, tôi không còn thấy cô đơn. Tôi học cách yêu thương bản thân, trồng hoa, đọc sách, và tham gia các hoạt động ở phường. Hóa ra, hạnh phúc không nằm ở việc tìm một bờ vai, mà ở chính trái tim mình.