Nhà ông bà Tâm, một gia đình khá giả ở ngoại thành, luôn được hàng xóm nhìn vào với ánh mắt ngưỡng mộ. Ngôi nhà hai tầng khang trang, vườn cây xanh mướt, và những bữa cơm gia đình đông đủ con cháu là hình ảnh quen thuộc. Nhưng đằng sau vẻ yên bình ấy, một biến cố nhỏ đã làm lộ ra những góc khuất không ai ngờ tới.
arrow_forward_ios
Đọc thêm
Sáng hôm ấy, bà Tâm dậy sớm như thường lệ, chuẩn bị đi chợ mua đồ ăn. Trước khi đi, bà mở tủ lấy ít tiền lẻ, nhưng khi kéo ngăn kéo nhỏ nơi cất vàng – mấy chỉ vàng bà để dành cho việc cưới xin của cháu nội – bà hoảng hốt phát hiện chiếc hộp gỗ trống rỗng. Bốn chỉ vàng, tài sản không nhỏ với gia đình, đã biến mất không dấu vết.
Bà Tâm hét lên, giọng run rẩy: “Vàng đâu rồi? Ai lấy vàng của tôi?” Tiếng kêu làm cả nhà giật mình. Ông Tâm đang đọc báo ở phòng khách vội chạy lên, cô con dâu Lan bỏ dở việc bếp núc, còn cậu cháu nội Minh từ phòng riêng ló đầu ra. Cả nhà xúm lại, lục tung ngăn kéo, kiểm tra từng góc tủ, nhưng vàng vẫn bặt tăm.
“Chắc chắn có trộm!” Lan quả quyết, mắt lườm về phía chị Hoa – người giúp việc đã làm cho nhà bà Tâm gần ba năm. Hoa, một phụ nữ ngoài ba mươi, dáng người gầy gò, đang lau nhà ở góc bếp. Nghe tiếng ồn, chị dừng tay, ngơ ngác nhìn mọi người. “Chị Hoa, chị có biết gì về vàng không?” Lan hỏi, giọng lạnh lùng.
Hoa tái mặt, lắc đầu lia lịa: “Dạ, không… Tôi không biết gì hết. Tôi chỉ lau dọn, nấu cơm, đâu có vào phòng bà chủ.” Nhưng ánh mắt nghi ngờ của cả nhà khiến chị run rẩy. Ông Tâm thở dài: “Hoa, nếu cháu lấy thì nói thật đi, chúng tôi không báo công an đâu. Nhà này đối xử với cháu không tệ mà.” Minh, cậu cháu nội, chen vào: “Cháu thấy hôm qua chị Hoa có đứng gần tủ lâu lắm, chắc là chị ấy lấy rồi!”
Hoa bật khóc, quỳ xuống van xin: “Tôi thề, tôi không lấy! Tôi làm ở đây bao năm, có bao giờ đụng đến đồ của nhà đâu…” Nhưng lời chị như gió thoảng. Lan đã gọi điện cho chị gái mình, kể lể về “con giúp việc ăn cắp”. Tin đồn bắt đầu lan ra, và chỉ trong vài giờ, cả xóm đã xì xào rằng Hoa là kẻ trộm.
Bà Tâm, dù thương Hoa, cũng không khỏi nghi ngờ. “Nếu không phải Hoa thì ai? Nhà mình khóa cửa cẩn thận, người lạ làm sao vào được?” Cả nhà thống nhất lục soát phòng Hoa, dù chị một mực phản đối. Họ kiểm tra từng chiếc áo, cái túi, thậm chí lật cả tấm nệm trong góc phòng nhỏ của chị, nhưng chẳng tìm thấy gì. Hoa đứng đó, nước mắt lăn dài, nhưng không ai để tâm.
Đúng lúc ấy, ông Tâm sực nhớ một chi tiết: “Camera! Nhà mình có camera ở phòng khách mà!” Đầu năm ngoái, Minh khuyên ông lắp camera an ninh để phòng trộm cắp, nhưng bình thường chẳng ai để ý. Ông vội mở máy tính, cả nhà xúm lại xem đoạn ghi hình từ hôm qua – thời điểm bà Tâm nhớ rằng vàng vẫn còn trong tủ.
Hình ảnh hiện lên rõ nét. Đầu tiên là cảnh bà Tâm kiểm tra hộp vàng, đặt lại vào ngăn kéo rồi đi ra ngoài. Một lúc sau, Hoa xuất hiện, lau dọn phòng khách, nhưng không hề vào phòng ngủ. Cả nhà nín thở, tua nhanh đoạn băng. Đến khoảng trưa, khi cả nhà đi vắng, một bóng người quen thuộc bước vào – là Minh, cậu cháu nội mười tám tuổi, vốn được cả nhà cưng chiều.
Minh mở ngăn kéo, lấy hộp vàng, đút vào túi áo rồi rời đi. Cảnh tượng khiến cả nhà chết lặng. Bà Tâm ôm ngực, suýt ngã: “Minh… sao lại là Minh?” Ông Tâm đập bàn, giọng run rẩy: “Thằng bé… nó làm gì với vàng?” Lan, mẹ Minh, lắp bắp: “Không thể nào… Chắc nó chỉ… chỉ cầm nhầm thôi…”
Họ gọi Minh xuống đối chất. Cậu thanh niên cúi gằm mặt, ban đầu chối bay chối biến, nhưng khi ông Tâm bật đoạn ghi hình, Minh không thể chối cãi nữa. Cậu quỳ xuống, khóc lóc: “Cháu xin lỗi… Cháu cần tiền trả nợ game… Cháu chỉ định mượn tạm, sẽ trả lại sau…” Hóa ra, Minh nghiện chơi game online, nợ một nhóm bạn vài triệu đồng. Thấy bà nội cất vàng, cậu nảy lòng tham, nghĩ rằng lấy trộm rồi đổ cho Hoa sẽ không ai nghi ngờ.
Bà Tâm ôm mặt khóc, vừa giận vừa thương cháu. Ông Tâm thở dài, gọi Hoa vào. “Hoa, cả nhà xin lỗi cháu. Chúng tôi đã nghi oan cho cháu.” Hoa chỉ cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Dạ, tôi không trách mọi người… Nhưng tôi buồn, vì tôi coi nhà này như nhà mình.” Lời nói của chị như mũi dao xoáy vào lòng cả gia đình.
Lan, người trước đó gay gắt nhất, cúi đầu xin lỗi Hoa, nhưng ánh mắt chị vẫn tránh nhìn thẳng. Minh bị ông Tâm phạt quỳ ở góc nhà, phải hứa sẽ đi làm thêm để bù lại số vàng đã bán mất. Nhưng tổn thương lớn nhất không phải là vàng, mà là lòng tin. Hoa, dù được xin lỗi, vẫn xin nghỉ việc vài ngày sau. Chị nói cần thời gian suy nghĩ, nhưng ai cũng hiểu, vết thương lòng khó lành.
Từ hôm ấy, nhà ông Tâm không còn rộn ràng như trước. Minh lầm lũi hơn, bà Tâm ít nói, còn Lan thì áy náy mỗi khi nhắc đến Hoa. Camera, thứ họ lắp để bảo vệ gia đình, cuối cùng lại phơi bày sự thật đau lòng: kẻ trộm không phải người ngoài, mà là người trong nhà. Câu chuyện lan ra xóm nhỏ, không phải để chê cười, mà như một lời nhắc nhở: lòng tin dễ vỡ, và sự vội vàng phán xét có thể gây ra những vết thương không bao giờ lành.
—
Câu chuyện kết thúc với hình ảnh bà Tâm ngồi bên hiên nhà, nhìn ra vườn cây. Bà nhớ Hoa, nhớ những buổi sáng chị lặng lẽ nấu cơm, lau nhà. Bà tự hỏi, nếu không có camera, liệu Hoa có mãi mang tiếng oan? Và nếu Minh không bị lộ, liệu cậu có tiếp tục lún sâu vào sai lầm? Cuộc sống, đôi khi, cần những cú sốc để con người nhìn lại chính mình.