Mẹ 70 tuổi tìm đến con trai mượn tiền ch/ữa b/ệnh, con trai chỉ đưa 1 bịch mì tôm rồi đu/ổi k/héo, về nhà mở ra bà s/ững s/ờ khi thấy…
Chiều muộn, trời lất phất mưa. Bà Hòa lom khom chống gậy đi từng bước chậm chạp trên con đường đất đầy sỏi. Trên vai là chiếc túi vải cũ sờn, trong đó chỉ có vài tờ giấy khám bệnh và mấy đồng bạc lẻ đủ để mua ổ bánh mì. Bà đã 70 tuổi, đôi chân run run, nhưng hôm nay bà quyết định phải đi — đi tìm con trai mình, thằng Quân, đứa con trai bà từng nuôi khôn lớn bằng tất cả tình thương và sự hy sinh của một người mẹ.
Bà mắc bệnh tim, bác sĩ bảo cần phẫu thuật gấp, chi phí lên đến hàng chục triệu. Bà không có nổi số tiền đó, chỉ còn cách tìm đến con trai để vay tạm. Quân là chủ cửa hàng vật liệu xây dựng, cuộc sống khá giả, nhà cao cửa rộng, xe hơi bóng loáng. Bà tin rằng, dù con có bận rộn, cũng sẽ không nỡ để mẹ mình khổ.
Khi đến nơi, bà dừng lại trước cánh cổng sắt to đùng, ấn chuông. Tiếng “ting ting” vang lên nhưng mãi một lúc sau mới có người ra mở. Người phụ nữ trẻ — vợ của Quân — nhìn bà từ đầu đến chân, rồi lạnh lùng nói:
– Mẹ lên đây làm gì vậy?
Bà cười hiền, giọng run run:
– Mẹ lên thăm hai đứa, tiện thể có chuyện muốn nhờ Quân giúp một chút…
Vợ Quân không nói gì thêm, chỉ quay vào gọi chồng. Quân từ trong bước ra, ăn mặc bảnh bao, trên tay vẫn cầm điện thoại.
– Mẹ lên có việc gì thế? Con đang bận lắm.
Bà rụt rè lấy từ túi ra tờ giấy khám bệnh:
– Mẹ bị bệnh tim, bác sĩ nói phải mổ sớm. Mẹ chỉ cần vay tạm con ít tiền, khi nào con út ở quê bán được lúa thì mẹ gửi trả…
Quân chau mày, khẽ thở dài:
– Trời ơi, mẹ ơi, con cũng đang kẹt tiền làm ăn, giờ đâu dư dả gì. Mẹ về đi, để con tính sau.
Bà lặng người, mắt hoe đỏ.
– Mẹ chỉ cần ít thôi, đủ tiền viện phí… Con giúp mẹ một lần này được không?
Quân quay sang vợ, rồi nói như muốn kết thúc nhanh cuộc nói chuyện:
– Thôi, mẹ cầm tạm bịch mì này về ăn đi. Con đang kẹt thật, vài hôm nữa có tiền con gửi về cho mẹ sau.
Anh ta lấy trong thùng xe ra một bịch mì tôm, dúi vào tay mẹ, rồi đẩy nhẹ bà ra khỏi cổng.
– Mẹ về sớm đi, trời sắp mưa rồi, không khéo ốm thêm đấy.
Bà Hòa cúi đầu, ôm bịch mì vào lòng, cố giấu những giọt nước mắt đang lăn dài. Cánh cổng sắt đóng lại, để lại phía sau người mẹ già đứng chơ vơ giữa cơn mưa đang nặng hạt.
Trên đường về, bà không trách con. Bà tự nhủ: “Chắc con thật sự khó khăn. Dù sao nó cũng cho mình bịch mì, coi như tấm lòng.”
Về đến căn nhà nhỏ xiêu vẹo, bà đặt bịch mì lên bàn. Bụng đói, bà định pha tạm gói mì ăn cho ấm. Khi mở bịch ra, bà bất ngờ phát hiện bên trong không chỉ có mì tôm… mà còn một phong bì được gói cẩn thận, dán kín.
Bà run run mở ra — bên trong là 30 triệu đồng tiền mặt cùng một mảnh giấy nhỏ ghi vội:
“Mẹ, con xin lỗi vì đã nói dối. Con không muốn vợ con biết. Con sợ cô ấy trách con thiên vị nhà nội. Con gửi mẹ số tiền này, mẹ đi chữa bệnh ngay nhé. Con thương mẹ nhiều, nhưng chưa dám nói ra. Mong mẹ tha lỗi cho con bất hiếu.”
Bà sững sờ. Nước mắt cứ thế trào ra, rơi ướt cả tờ giấy. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu tủi hờn tan biến. Bà hiểu rằng con trai vẫn thương mình, chỉ là bị cuộc sống, bị người đời, bị trách nhiệm làm cho yếu đuối.
Hôm sau, bà mang tiền đến bệnh viện để làm phẫu thuật. May mắn, ca mổ thành công. Khi tỉnh lại, người đầu tiên bà thấy là Quân — anh ngồi bên giường, mắt đỏ hoe.
– Mẹ, con xin lỗi… Con không xứng đáng làm con mẹ. Hôm đó con sợ vợ con nói này nói nọ nên mới cư xử như vậy. Con hối hận lắm…
Bà mỉm cười yếu ớt, đưa tay nắm lấy tay con:
– Mẹ biết mà. Mẹ chưa bao giờ giận con cả. Chỉ cần con nhớ, tiền bạc có thể kiếm lại được, nhưng tình mẹ con mất rồi thì không thể mua được đâu.
Quân bật khóc như một đứa trẻ, đầu gục xuống tay mẹ. Ngoài cửa sổ, nắng chiều hắt vào, ấm áp lạ thường.
Từ ngày ấy, Quân thay đổi hẳn. Anh thường xuyên về quê thăm mẹ, mua thuốc, sửa lại căn nhà cũ cho bà. Người vợ ban đầu có chút khó chịu, nhưng rồi cũng dần hiểu ra.
Câu chuyện về người mẹ già 70 tuổi và bịch mì tôm chứa đầy tình yêu thương âm thầm ấy được hàng xóm kể mãi không thôi.
Với bà Hòa, món quà quý giá nhất không phải 30 triệu trong phong bì, mà là tấm lòng của đứa con trai tưởng như đã vô tâm nhưng vẫn giữ trọn chữ hiếu.
Bà thường ngồi trước hiên nhà, nở nụ cười hiền khi nhắc lại:
– Mì tôm hôm đó, là món ngon nhất cuộc đời mẹ…
Thông điệp:
Dù có bận rộn, dù có giàu sang đến đâu, xin đừng quên người đã sinh ra và nuôi ta khôn lớn. Một chút yêu thương dành cho cha mẹ — đôi khi chỉ là một lời hỏi han, một cái nắm tay — cũng đủ làm ấm cả một cuộc đời.