Sau khi xuất viện vì té nhẹ, bà Lệ – 74 tuổi – về xin ở tạm nhà con trai vài tháng để dưỡng bệnh, đợi vết thương hồi phục.
Cô con dâu tên Vy tươi cười:
“Dạ được chứ mẹ, nhà có người lớn lại vui!”
Nhưng rồi chỉ vài bữa, cả xóm thấy bà cụ luôn ngồi ăn riêng một mâm, chỉ toàn rau luộc, canh bí, nước mắm lạt.Mỗi khi bà gắp miếng thịt kho trên mâm chính, Vy lại đẩy nhẹ tay bà và nói:
“Mẹ lớn tuổi rồi ăn thịt khó tiêu, ăn rau cho nhẹ bụng, sạch ruột nha mẹ!”
Bà Lệ không nói gì.Chỉ cúi mặt gắp đũa rau, chấm chấm nước tương rồi nhai chậm rãi.
Sáng hôm sau – cao trào nổ ra:
Mới 5h sáng, người đi chợ qua đầu hẻm hét toáng lên.Bà cụ Lệ nằm gục ngay trước cổng, trên người chỉ đắp tạm manh áo len cũ, bên cạnh là chiếc giỏ xách với vài bộ đồ và mảnh giấy nhàu nát.
Cả xóm kéo tới.Mọi người chết lặng khi nhìn thấy trong giỏ là… cả ổ bánh mì cứng, vài trái chuối đã ốm nhũn, và vỉ thuốc uống dở.
Còn mảnh giấy… là nét chữ run rẩy:
“Mẹ xin lỗi vì làm phiền tụi con.Mẹ về quê ở với mộ ba tụi bây cho yên.Ở đây ăn cơm rau hoài, mẹ cũng… dễ tiêu thật.Chắc tiêu mất luôn rồi.”
Cú twist chốt nghẹn họng:
Bà Lệ không mất.Nhưng sáng đó được xe ôm chở ra bến xe, thì bị tụt huyết áp ngất lịm.
Tin lan đi trong xóm.Cả xóm rần rần kéo đến nhà con trai bà, đứng chật kín sân.Người thì mắng, người thì quay clip.
Chị Vy – con dâu – mặt tái mét, không dám mở cửa.Người chồng khi biết tin, từ công trình lao về, giận dữ đập vỡ bát cơm đang ăn dở của vợ.
“Bà ấy có nuôi tôi đến từng này mới được cái nhà này đấy!Em không xứng gọi bà là mẹ!”
Từ hôm đó, không ai còn thấy bà Lệ quay lại căn nhà ấy nữa.Chỉ có một lần duy nhất, một chiếc taxi dừng trước cổng, thả xuống một phong thư gửi cho con trai bà.Bên trong là bức hình thời nhỏ, mặt sau ghi vỏn vẹn:
“Ngày đó con ăn gì, mẹ đều nhường hết.”
Dòng cuối khiến người đọc đau nhói:
“Ăn rau không chết.Nhưng sống mà không có tình – thì dễ tiêu… mất cả mẹ.”