Ở một vùng quê ven đô, nơi mùa lúa thơm ngát và tiếng rao sáng quen thuộc vang vọng khắp ngõ ngách, có một gia đình sắp đón hai sinh linh bé nhỏ ra đời cùng lúc – nhưng lại kéo theo vô vàn hoang mang, đồn đoán và hiểu lầm suýt đẩy họ vào tan vỡ.
Gia đình ông Phúc và bà Hòa nổi tiếng hiền lành, sống giản dị, gắn bó với ruộng đồng. Ông Phúc đã về hưu từ lâu, còn bà Hòa vẫn bán rau ngoài chợ để kiếm thêm tiền phụ giúp con cái.
Con trai duy nhất là Hưng, 29 tuổi, kỹ sư cầu đường, lấy vợ là Lan, giáo viên mầm non. Cưới nhau chưa đầy một năm thì Lan mang thai. Niềm vui như vỡ òa trong ngôi nhà nhỏ ba gian. Ai cũng mong chờ đứa cháu đầu tiên.
Thế nhưng đúng lúc mọi người còn chưa kịp chuẩn bị đủ đầy cho đứa nhỏ trong bụng Lan, thì bà Hòa… cũng thông báo mình mang thai.
Tin như sét đánh ngang tai. Bà Hòa năm nay đã 48 tuổi, kinh nguyệt không đều, lại hay mệt mỏi, ai cũng tưởng bà sắp mãn kinh. Không ngờ lại là… bầu.
Ông Phúc ban đầu còn tưởng bà đùa. Nhưng sau khi đi siêu âm ở bệnh viện huyện, bác sĩ xác nhận cái thai hơn hai tháng tuổi, phát triển bình thường.
Từ lúc ấy, nhà có hai người bầu – một mẹ chồng, một con dâu – mọi chuyện bắt đầu rối lên.
Người trong xóm bắt đầu bàn tán. Có người nói đùa:
– Nhà này chắc phong thủy tốt, đẻ rộ như mùa cá đồng!
Nhưng cũng có người nói đầy ẩn ý:
– Già thế rồi mà còn dính bầu, lạ thật đấy…
Lan cũng bắt đầu có những biểu hiện lạ: hay cáu gắt, không ngủ được, đôi khi nhìn bà Hòa bằng ánh mắt khó hiểu. Một lần, trong bữa cơm, Lan lỡ lời:
– Không biết con có nên sinh đứa bé này không nữa…
Bà Hòa giật mình, còn ông Phúc thì cau mày. Không khí trong nhà từ đó dần trĩu nặng.
Rồi đến ngày Hưng được điều chuyển về công tác gần nhà, không phải đi công trình xa nữa. Anh rất vui, muốn ở gần chăm sóc vợ và mẹ. Nhưng không hiểu sao, từ khi về, anh thấy giữa mẹ và vợ thường xuyên căng thẳng, hay tránh mặt nhau.
Một buổi tối, Hưng tình cờ nghe lén được đoạn nói chuyện giữa hai người phụ nữ trong bếp.
Lan nói nhỏ:
– Mẹ có chắc là… đứa bé đó của bố không?
Bà Hòa im lặng hồi lâu rồi đáp:
– Mẹ… mẹ không muốn nhắc lại chuyện đó nữa.
Câu nói ấy khiến Hưng chấn động. Ý gì đây? Chẳng lẽ… không phải của cha?
Hưng bắt đầu nghi ngờ lung tung. Anh tìm gặp bác sĩ riêng, âm thầm hỏi về khả năng “trứng rụng ngẫu nhiên ở tuổi tiền mãn kinh”, hỏi cả về “xác suất mang thai tự nhiên ở tuổi gần 50”.
Anh còn… bí mật lấy mẫu tóc của mẹ và đi xét nghiệm ADN thai nhi bằng dịch máu thai kỳ (NIPT). Điều anh không ngờ là: kết quả trả về sai sót do nhầm lẫn mẫu trong phòng lab.
Kết quả cho thấy: người cha sinh học không khớp với ông Phúc.
Hưng sững sờ. Anh không dám nói với ai. Tối đó, anh ngồi lặng trong phòng, nhìn vào bức ảnh cưới của cha mẹ, bức tường đầy bằng khen của bố từ thời còn làm cán bộ xã. Tất cả như sụp đổ.
Cùng lúc đó, trong làng có người bắt đầu kháo nhau về… “cái thai lạ” của bà Hòa. Họ xì xào rằng có thể bà có bồ, có người thì ác mồm nói:
– Biết đâu… đứa bé không phải của ông Phúc?
Chưa dừng ở đó, điều khiến mọi thứ rối tung là… bà Hòa bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu không phải mang thai, mà là u nang buồng trứng phát triển chèn ép bụng dưới.
Chuyến kiểm tra lần hai tại bệnh viện tuyến tỉnh xác nhận: bà Hòa không hề mang thai.
Bác sĩ nói rõ:
– Bà chỉ bị rối loạn nội tiết do tiền mãn kinh và có một khối u lành tính, chèn vào tử cung gây cảm giác như đang mang thai.
Ông Phúc thở phào. Bà Hòa bật khóc. Nhưng người sốc nhất là Hưng.
Anh nhận ra mình đã nghi ngờ mẹ, nghi ngờ cả cha, rồi còn âm thầm làm xét nghiệm sau lưng gia đình.
Lan, lúc biết chuyện, lặng đi, rồi nhìn Hưng bật khóc:
– Sao anh lại đi xa đến thế chỉ vì một sự trùng hợp?
Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, bà Hòa không mang thai mà chỉ mắc u nang lành tính, gia đình như trút được tảng đá lớn. Nhưng sự tổn thương, những ánh mắt dè chừng và khoảng cách âm thầm trong lòng mỗi người… vẫn còn đó.
Hưng rơi vào trạng thái áy náy và dằn vặt. Anh không thể ngừng nghĩ về hành động của mình: tự ý đi xét nghiệm ADN mẹ, nghi ngờ sự chung thủy của bà – người đã sinh ra và nuôi anh bằng từng hạt gạo, giọt nước.
Một buổi sáng sớm, anh đứng lặng lẽ ở sân sau, thấy mẹ đang cặm cụi rửa rau. Đôi tay gầy guộc của bà, từng đường gân xanh hiện rõ dưới ánh nắng. Anh tiến lại, nói như nghẹn:
– Mẹ ơi… con xin lỗi.
Bà Hòa dừng tay, quay sang. Bà không hỏi gì. Bà chỉ thở dài rồi nói khẽ:
– Mẹ cũng không trách con. Cái thai giả ấy làm cả nhà loạn lên… Mẹ sai vì giấu, không đi khám kỹ. Cũng tại mẹ…
– Không, là do con nghĩ quẩn. Con… con còn nghi ngờ cả cha…
Bà Hòa nhìn con trai, lắc đầu:
– Gia đình là để tin nhau, chứ không phải để nghi ngờ. Nhưng thôi, qua rồi. Giờ chỉ mong hai mẹ con Lan bình an, khỏe mạnh là mẹ mừng rồi.
Lan, vợ Hưng, cũng trải qua một cú sốc lớn. Từ việc sống chung với mẹ chồng mang thai (tưởng vậy), tới lúc nghi chồng có mối quan hệ mờ ám, rồi lại là chuyện Hưng giấu cô làm xét nghiệm – tất cả khiến cô rơi vào trạng thái trầm cảm nhẹ sau sinh.
May mắn, cô được bà Hòa chăm sóc chu đáo. Mỗi sáng bà đều nấu nước lá cho Lan tắm, nấu cháo cá lóc hầm hạt sen giúp cô tẩm bổ. Tình cảm mẹ chồng – nàng dâu dần dịu lại.
Quà tặng kỷ niệm ngày cưới
Một hôm, Lan bất ngờ hỏi:
– Mẹ không giận con sao? Trước đây con nghi ngờ mẹ…
Bà Hòa mỉm cười:
– Mẹ từng là con dâu, mẹ hiểu. Lúc mang bầu, ai cũng nhạy cảm. Mẹ cũng từng tủi thân vì bà nội con hay xét nét. Nhưng rồi mẹ hiểu ra: cái gì cũng có lý do. Con là người tử tế, mẹ thương chứ sao giận.
Lan ôm chầm lấy bà, nước mắt chảy ra như xối.
– Con… cảm ơn mẹ…
Ông Phúc, người đàn ông trụ cột, không nói nhiều trong suốt biến cố. Nhưng ông quan sát mọi thứ. Ông để ý Hưng thức khuya ghi chép, tìm cách xoay sở tiền đưa mẹ đi bệnh viện tuyến tỉnh. Ông thấy Lan gầy rộc đi sau sinh, nhưng vẫn cố gắng dạy online để đỡ đần chồng. Ông cũng thấy bà Hòa dù đau bụng vẫn giấu con cháu, chỉ vì sợ “mất mặt với xóm làng” nếu đồn ra là bệnh phụ khoa.
Quà tặng kỷ niệm ngày cưới
Một tối, ông gọi cả nhà lại, lần đầu tiên lên tiếng thật lòng:
– Nhà mình… tưởng tan. Nhưng rốt cuộc lại gắn chặt hơn sau vụ này. Cha mừng vì con biết sai, con dâu vẫn còn thương, mẹ con vẫn coi nhau là ruột thịt. Thế là đủ.
Ông rót một ly trà, đưa cho Hưng:
– Cha từng đánh mày vì một lần ăn cắp tiền mua truyện tranh. Lúc ấy mẹ khóc suốt. Giờ nghĩ lại, cha biết: dạy con không phải lúc nào cũng dùng roi. Phải dạy cả lòng bao dung.
Cả nhà ngồi lặng. Ngoài sân, trăng treo vằng vặc trên giàn mướp. Đứa cháu nhỏ ngủ ngoan trong nôi, tay nắm chặt chiếc vòng cổ mẹ đeo ngày cưới.
Gia đình ông Phúc vẫn ở căn nhà ba gian cũ, nhưng bây giờ rộn ràng hơn. Cháu nội chập chững biết đi, hay gọi bà nội là “ma ma”, gọi mẹ là “măm măm”. Ai cũng cười, bảo nó “ăn với nội suốt ngày nên rối chữ”.
Lan đã quay lại trường dạy, còn Hưng nhận thêm các dự án thiết kế nhà vườn quanh huyện. Mỗi chiều, bà Hòa lại đi chợ, rổ rau đầy, miệng không ngớt cười nói với mấy cô hàng xóm:
– Nhà tôi năm rồi suýt toang vì hiểu lầm. May mà còn cái tình giữ lại…
Hàng xóm hỏi:
– Cái tin đồn chị có bầu năm ngoái… thật không?
Bà Hòa cười xòa:
– Trời ơi, tuổi này còn bầu gì nổi? Chỉ là u nang thôi, mà làm loạn hết cả lên!
Cả chợ phá lên cười.
Chuyện tưởng chừng dắt nhau xuống vực, cuối cùng lại kéo mọi người lại gần hơn – bằng tình thương, sự thấu hiểu và lòng thành thật.
Gia đình, không phải lúc nào cũng êm đềm. Nhưng nếu còn biết ngồi lại với nhau, còn dám nhận sai, còn muốn giữ lấy nhau – thì mọi hiểu lầm cũng chỉ là một vết xước nhỏ trong bức tranh chung dài rộng.