Tôi và Hùng từng là đôi bạn thân thời đại học, cùng nhau trải qua những ngày tháng ăn mì gói, thức đêm ôn thi, và chia sẻ đủ thứ chuyện trên đời. Nhưng sau khi ra trường, mỗi đứa một ngả, công việc cuốn đi, chúng tôi dần mất liên lạc. Năm năm trôi qua, không một tin nhắn, không một cuộc gọi, chỉ còn lại vài kỷ niệm mờ nhạt trên mạng xã hội.
Thế rồi, tôi quyết định cưới. Nghĩ đến tình bạn ngày xưa, tôi vẫn gửi thiệp mời cho Hùng, kèm theo một tin nhắn: “Tao cưới đấy, đến chung vui với tao nhé, lâu quá không gặp mày!” Hùng trả lời cụt lủn: “Chúc mừng nhé, để tao xem lịch.” Tôi cũng không để tâm lắm, nghĩ chắc nó bận.
Đến ngày cưới, tôi ngóng mãi chẳng thấy bóng dáng Hùng đâu. Khách khứa đông, tôi bận rộn tiếp đãi, nhưng trong lòng vẫn thoáng chút hụt hẫng. đến khi dọn dẹp, tôi nhận được một phong bì từ tay một người bạn chung, ghi tên Hùng, bên trong vỏn vẹn 100 nghìn đồng. Tôi bật cười, không phải vì số tiền, mà vì cái sự “hồn nhiên” của nó. Năm năm không gặp, giờ gửi 100 nghìn mà không thèm đến, đúng là Hùng vẫn kiểu lạ đời như xưa.
Nhưng chuyện chưa dừng lại. Tối hôm đó, lướt mạng, tôi tá hỏa khi thấy Hùng đăng một bài dài trên Facebook, đại ý rằng tôi “khoe khoang đám cưới linh đình, mời bạn bè chỉ để kiếm phong bì”, rồi còn bóng gió “có người giờ giàu sang quên bạn cũ”. Dưới bài viết là cả tá bình luận đồng tình, chửi tôi không ra gì. Tôi nóng mặt, không ngờ nó lại chơi tôi một vố “bê” lên mạng như thế.
Không nhịn được, tôi nhắn tin thẳng cho Hùng: “Mày không đến thì thôi, gửi 100 nghìn tao cũng chẳng nói gì. Nhưng mày lên mạng bôi xấu tao là sao? Tình bạn 5 năm của mày đáng giá vậy à?” Hùng đọc mà không trả lời, chỉ lẳng lặng xóa bài đăng. Tôi thở dài, tự nhủ có lẽ tình bạn này đã hết thật rồi.