Khi Minh vừa kéo vali ra khỏi cổng, tiếng bánh xe lăn trên nền gạch để lại âm thanh khô khốc đến lạ. Hằng đứng ở bậc thềm, tay vẫy mà lòng ngổn ngang. Anh đi công tác miền Trung một tuần, chuyến đi đầu tiên kể từ ngày cưới. Căn nhà ba tầng của gia đình chồng bỗng dưng trở nên rộng quá, lạnh quá, như chứa trong đó một thứ im lặng nặng nề mà cô chưa bao giờ thấy rõ hình dạng.
Mẹ chồng cô, bà Hạnh, từ phòng trên đi xuống, dáng người nhỏ, khuôn mặt sạm nắng, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ gì đó cứng cỏi.
– Con dọn đồ xuống ngủ tạm ở phòng khách nhé, – bà nói, giọng không cao nhưng lạnh. – Phòng con với Minh… nước trong nhà tắm bị rò, mẹ gọi thợ sửa rồi.
Hằng khựng lại.– Dạ, nhưng… con có thể lên phòng trống tầng ba mà mẹ?
– Phòng đó để đồ, không tiện. Ngủ phòng khách vài hôm thôi.
Nói rồi bà quay đi, như cắt ngang mọi phản ứng. Hằng chỉ biết gật đầu.
Tối ấy, khi cả nhà đã tắt đèn, cô lặng lẽ trải tấm chăn mỏng lên sofa ở phòng khách. Ngoài trời gió thổi qua hàng cau, lá xào xạc như lời thì thầm cũ kỹ. Cô nằm im, mắt hướng lên trần nhà trắng đục, cảm giác như có gì đó đang dõi theo trong bóng tối.
Phòng khách nhà bà Hạnh rộng, được trang trí kiểu cũ: tủ gỗ bóng loáng, trên nóc là bát hương nhỏ, mấy khung ảnh đã ngả màu thời gian. Hằng khẽ nhổm dậy, nhìn kỹ hơn tấm ảnh đặt ở góc trái bàn thờ: một người phụ nữ trẻ, gương mặt dịu dàng, nụ cười thanh thản, ánh mắt hiền nhưng buồn. Dưới khung ảnh ghi dòng chữ nhỏ: Nguyễn Thu – 1989–2019.
Cái tên khiến cô khẽ rùng mình. Cô chưa từng nghe Minh hay mẹ chồng nhắc tới người này.
Khoảng hai giờ sáng, tiếng gõ cửa khe khẽ khiến Hằng bật dậy.– Cô ơi… cô Hằng…
Giọng run run ấy là của cô giúp việc – chị Sen, người phụ nữ quê Phú Thọ, làm cho nhà này đã hơn mười năm.
– Có chuyện gì thế chị? – Hằng mở cửa, giọng còn ngái ngủ.
Chị Sen nhìn quanh, rồi ghé sát, nói rất nhỏ:– Cô… đừng ngủ ở đây nữa. Đêm này… không nên ở phòng khách đâu.
– Sao lại thế ạ?
Chị lắc đầu, mặt tái xanh:– Có những chuyện, nói ra sợ bị quở. Nhưng mà… phòng này không dành cho người trẻ.
Nói rồi chị vội quay đi, bước chân như chạy.
Hằng đứng chết lặng. Tim đập dồn, hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng cô cố trấn tĩnh: “Chắc chị ấy mê tín thôi.”
Cô nằm xuống, kéo chăn lên quá đầu, nhắm mắt thật chặt. Thế nhưng trong mơ màng, cô cảm giác có người ngồi ở ghế đối diện. Một mùi hương thoang thoảng, dịu ngọt như mùi hoa sữa hòa với khói nhang cũ. Cô quay người, chỉ thấy khung ảnh người phụ nữ trẻ, nụ cười ấy dường như sáng hơn một chút trong bóng đêm.
Sáng hôm sau, bầu không khí trong bếp nặng nề như sương sớm chưa tan. Bà Hạnh ngồi ăn cháo, không ngẩng lên khi Hằng bước vào.
– Mẹ ơi, – Hằng ngập ngừng, – tấm ảnh trên bàn thờ… là ai vậy mẹ?
Bà Hạnh khựng lại trong tích tắc, muỗng cháo dừng giữa không trung, rồi đặt xuống bàn:– Người đã khuất. Con hỏi làm gì?
– Dạ, con chỉ…
– Có những chuyện trong nhà này không cần biết. Ăn sáng đi.
Giọng bà không to, nhưng lạnh như lưỡi dao mỏng. Hằng im lặng, nhưng trong lòng dấy lên một nỗi tò mò pha lẫn sợ hãi.
Khi bà Hạnh ra vườn, chị Sen rón rén đến gần, thì thào:– Cô đừng nói gì với bà. Ảnh đó… là vợ cũ của anh Minh.
Câu nói ấy khiến Hằng sững sờ. Cô nhìn chị, không tin nổi.
– Chị nói sao cơ?
– Cô Thu mất năm 2019. Khi ấy mới cưới anh Minh được nửa năm. Đột quỵ, ngay tại phòng khách này.
– Trời đất…
– Từ đó, bà cấm ai ngủ ở đây. Cô biết không, cứ có người lạ nằm lại, đêm nào cũng nghe tiếng bước chân, tiếng khóc nho nhỏ, mà sáng ra khung ảnh kia hơi lệch đi. Tôi đã thấy rồi…
Hằng siết chặt tay, lòng rối bời. Cô không tin chuyện ma quỷ, nhưng bỗng nhiên mọi thứ đều logic đến rợn người: ánh mắt lạnh của mẹ chồng, sự cấm kỵ, tiếng gõ cửa lúc 2h sáng, và cả khung ảnh người phụ nữ trẻ như dõi theo cô.
Tối hôm đó, Hằng không sao ngủ được. Cô ngồi trên sofa, bật đèn vàng nhỏ, nhìn khung ảnh. Người trong ảnh vẫn cười, nụ cười hiền đến mức khiến cô thấy lòng mình chùng xuống.
“Chị Thu à…” – cô thì thầm – “Em không cố ý chiếm chỗ của chị. Em chỉ muốn sống yên ổn thôi…”
Không có tiếng đáp. Chỉ có tiếng gió khẽ luồn qua rèm cửa, và ngọn đèn lập lòe một cách kỳ lạ.
Cô chợt nhớ lời Minh từng nói khi cầu hôn: ‘Anh mong mẹ sẽ thương em như thương chị dâu cũ.’ Lúc đó cô cười, không hiểu hết ý. Giờ thì hiểu rồi — trong lòng mẹ chồng, cô chỉ là cái bóng mờ của người đã khuất.
Nước mắt lăn dài. Cô gục xuống bàn, ngủ thiếp đi trong tiếng đồng hồ tích tắc.
Rạng sáng, một luồng ánh sáng mờ len qua cửa sổ. Hằng choàng dậy vì cảm giác tay mình chạm vào vật gì cứng dưới gầm sofa. Cô cúi xuống, kéo ra một chiếc hộp gỗ sẫm màu, phủ đầy bụi.
Bên trong là vài món đồ nhỏ: một tấm thiệp sinh nhật, một chiếc nhẫn bạc, và một tờ giấy cũ đã ố vàng. Dòng chữ run run:
“Nếu con không qua khỏi, xin mẹ đừng trách Minh. Con chỉ mong anh ấy tìm được người tốt, yêu anh như con từng yêu.”
Hằng đọc đến đó, bàn tay run bần bật. Nước mắt rơi xuống tờ giấy. Cô thấy tim mình nhói lên – không phải vì sợ, mà vì thương.
Cô hiểu rồi. Phòng khách này không hề “có ma”. Nó chỉ giữ lại lời nhắn của một người phụ nữ ra đi quá sớm, chưa kịp nói hết yêu thương.
Buổi sáng, khi bà Hạnh bước ra phòng khách, bà dừng lại vì thấy Hằng đang ngồi chờ, trên bàn là chiếc hộp gỗ.
– Cái này… con tìm được dưới ghế. – Hằng nói, giọng nhẹ. – Con nghĩ, chị Thu muốn mẹ biết… chị ấy không trách ai.
Bà Hạnh sững người. Nhìn chiếc hộp, môi bà run rẩy. Một lúc lâu, bà mới khẽ nói:– Cái hộp này… mẹ cất nhiều năm rồi. Tưởng đã mất.
Bà ngồi xuống, mở nắp. Nhìn tờ giấy, nước mắt trào ra. Giọng bà nghẹn lại:– Nó hiền lắm, con biết không? Hôm đó, nó đang chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ… rồi ngã ngay đây. Mẹ gọi cấp cứu, mà không kịp.
Bà đưa tay lên lau nước mắt, bàn tay run rẩy đặt lên nắp hộp.– Mẹ sợ căn phòng này… sợ phải nhìn lại nơi nó đi. Nên cấm ai ngủ ở đây. Không phải vì ghét con. Chỉ vì… mẹ không muốn mất thêm ai nữa.
Hằng im lặng. Cô đứng dậy, đến bên, nhẹ đặt tay lên vai bà.– Con hiểu rồi mẹ à. Phòng này đâu có đáng sợ. Nó chỉ nhớ người từng yêu thương ở đây thôi.
Bà nhìn cô, ánh mắt lần đầu dịu lại. Trong thoáng chốc, khuôn mặt già nua ấy như trẻ ra, mềm hơn, thật hơn.
– Con thật giống nó, – bà nói nhỏ, – cũng hiền, cũng hay chịu đựng. Có lẽ… trời thương cho mẹ có thêm một đứa con gái nữa.
Hằng khẽ cúi đầu, nước mắt rơi trên mu bàn tay.
Đêm ấy, cô vẫn ngủ ở phòng khách. Không vì bị ép, mà vì cô muốn thế. Cô muốn “chị Thu” biết rằng lời chúc phúc ấy đã đến nơi cần đến.
Trước khi tắt đèn, cô đặt lại khung ảnh cho ngay ngắn, thắp một nén nhang nhỏ. Mùi khói nhang quẩn quanh, quyện với gió tạo thành làn sương nhẹ.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân trước, nơi cây hoa sữa nở trắng. Cô khẽ nói:– Cảm ơn chị, vì đã để lại tình yêu này. Em sẽ giữ gìn nó, cho mẹ, cho anh, cho cả chị nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, ngọn đèn chớp nhẹ, rồi sáng hơn một chút. Cô mỉm cười. Có thể chỉ là gió, nhưng trong lòng Hằng biết, ai đó đã nghe thấy.
Khi Minh trở về, anh thấy vợ và mẹ cùng ngồi ăn sáng trong bếp. Không khí ấm lạ thường.– Hôm nay mẹ làm món canh khổ qua nhồi thịt à? – Anh cười. – Lâu rồi mới thấy mẹ nấu món này.
Bà Hạnh đáp, giọng trầm mà hiền:– Mẹ nhớ người cũ. Nhưng hôm nay nấu cho người mới.
Minh nhìn vợ, Hằng mỉm cười, nụ cười dịu như nắng sớm. Anh không hiểu hết, nhưng cảm giác trong lòng bỗng yên bình đến lạ.
Tối, khi hai vợ chồng dọn lại phòng riêng, Minh hỏi:– Sao em không dọn về ngủ lại sớm hơn?
– Em muốn ở lại phòng khách vài đêm, – cô đáp khẽ. – Để hiểu thêm một người.
– Người nào?
Hằng chỉ về phía khung ảnh trên bàn thờ:– Người phụ nữ đã từng yêu anh như em bây giờ.
Minh im lặng. Một lúc sau, anh nắm lấy tay vợ, xiết nhẹ. Không cần thêm lời nào.
Ngoài kia, trăng tròn treo trên mái ngói, ánh sáng len qua khung cửa hắt vào phòng, dịu dàng như tấm chăn mỏng phủ lên mọi ký ức.
Từ đó, bà Hạnh không còn khắt khe với Hằng nữa. Những buổi chiều, hai mẹ con cùng tưới cây, cùng nhặt rau, nói chuyện nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng, khi đi ngang phòng khách, bà vẫn khẽ thắp nhang, mùi hương bay lên, tan trong nắng.
Hằng đôi khi ngồi bên cửa sổ, nhớ lại đêm đầu tiên bị đuổi khỏi phòng ngủ, nhớ cảm giác sợ hãi, tủi thân… rồi mỉm cười. Cô biết, đôi khi, những điều khiến ta tổn thương lại chính là cánh cửa mở ra sự thấu hiểu.
Phòng khách – nơi từng là ký ức đau buồn của gia đình – giờ trở thành nơi ấm nhất trong căn nhà. Những buổi tối, khi ánh đèn hắt lên tường, bóng của ba người – mẹ, con trai, con dâu – đổ dài bên nhau.
Và đâu đó, trong làn khói nhang mờ, có thể vẫn có một nụ cười hiền lành, lặng lẽ dõi theo.
Thông điệp cuối cùng
Có những căn phòng không hề chứa bóng ma – chỉ chứa nỗi nhớ và tình thương chưa kịp nói.Và đôi khi, cách để người ở lại được thanh thản nhất… là biết thương cả những người đã đi.

