Ngày anh trai t/ái h/ôn, mẹ mời chị dâu cũ ‘c/au đi/ếc’ đến để tr/êu ng/ươi, chị vừa xuất hiện bà đã đứng không vững, vì bên cạnh chị ấy là…
Hôm nay là ngày cưới của anh Hoàng – anh trai tôi. Từ sáng sớm, nhà cửa đã rộn ràng tiếng cười nói, khách khứa tới lui. Mẹ tôi mặc bộ áo dài đỏ thêu rồng phượng, gương mặt rạng rỡ nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ hả hê khó hiểu. Mọi người tưởng mẹ vui vì con trai lấy vợ mới, nhưng tôi biết rõ trong lòng bà đang đắc thắng vì đã mời một vị khách đặc biệt – chị dâu cũ.
Chị dâu cũ của tôi tên Lan. Ba năm trước, chị bị mẹ và anh Hoàng ép ly hôn chỉ vì mãi không sinh được con. Dù chị đã chạy chữa khắp nơi, uống đủ thứ thuốc bắc thuốc nam, cuối cùng vẫn bị đuổi ra khỏi nhà trong tủi nhục. Ngày ấy, mẹ tôi còn buông lời cay nghiệt: “Cô cút đi, vô dụng thì đừng mơ làm dâu nhà này.”
Tôi từng thương chị lắm. Chị hiền lành, đảm đang, chăm sóc gia đình chu đáo. Nhưng đứng trước ý muốn của mẹ và sự im lặng bạc bẽo của anh trai, chị chỉ biết gạt nước mắt ký đơn ly hôn rồi dọn đi trong đêm mưa tầm tã.
Mẹ tôi vẫn luôn cay cú vì chị rời đi quá dễ dàng, không van xin níu kéo. Nên khi anh Hoàng sắp cưới vợ mới, bà lập tức nhờ người gửi thiệp cho chị, chỉ để “khoe” rằng con trai bà cuối cùng cũng cưới được người khác, sinh con nối dõi, và để chứng minh chị chính là đồ vô dụng bị ruồng bỏ.
Buổi tiệc diễn ra long trọng. Khoảng gần trưa, mọi người xôn xao khi thấy một chiếc Mercedes đen sang trọng dừng trước cổng. Người tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa. Tôi nhìn mà sững người – chị Lan bước ra, khoác tay một người đàn ông cao lớn, phong thái đĩnh đạc, áo vest đen cắt may hoàn hảo, khí chất vương giả. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía họ.
Mẹ tôi đang đứng tiếp khách. Vừa thấy chị Lan, bà nở nụ cười đầy mỉa mai:
– Ồ, Lan đấy à. Cũng rảnh rỗi đến dự đám cưới à?
Chị Lan bình thản cười, nhẹ nhàng cúi đầu chào mẹ tôi. Người đàn ông bên cạnh liền cất giọng trầm ấm nhưng lạnh lùng:
– Đây là mẹ chồng cũ của em sao?
Mẹ tôi nghe chữ “mẹ chồng cũ” thì sững lại, chưa kịp phản ứng, ông ấy đã quay sang nhìn mọi người, nhẹ nhàng nói:
– Xin giới thiệu, tôi là Tuấn, chồng của Lan. Hôm nay hai vợ chồng tôi tới chúc mừng. Tiện thể, chúng tôi cũng có tin vui muốn chia sẻ… Lan, em nói đi.
Chị Lan mỉm cười hạnh phúc. Ánh mắt chị rạng rỡ như ánh bình minh:
– Vâng. Thật ra… em đang mang thai ba tháng. Bác sĩ nói thai nhi khỏe mạnh, vợ chồng em rất vui.
Toàn bộ hội trường im bặt. Tôi thấy tay mẹ run lên bần bật, mặt bà tái mét. Anh Hoàng đứng trên sân khấu cũng ngây người, ánh mắt dán chặt vào bụng chị. Cô dâu mới lúng túng nhìn chồng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chồng mới của chị Lan nhẹ nhàng đặt tay lên lưng vợ, che chở như thể sợ chị mệt. Ông nghiêng đầu thì thầm gì đó khiến chị bật cười khúc khích. Nụ cười ấy khác xa vẻ cam chịu của chị ngày xưa, giờ nó tràn đầy tự tin và an yên.
Mẹ tôi bám vào ghế, giọng run run:
– Cô… cô mang thai thật sao?
– Vâng, bác sĩ nói sức khỏe em hoàn toàn bình thường, trước kia không có thai chắc do duyên chưa tới. Nhưng giờ em đã tìm được hạnh phúc và một gia đình thực sự yêu thương em, không cần em phải chứng minh bất cứ điều gì.
Chị Lan nói xong liền quay sang chồng, cả hai khẽ gật đầu rồi cùng rời đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả. Khi họ bước qua tôi, chị khẽ mỉm cười, ánh mắt hiền nhưng kiên cường. Tôi chợt cay sống mũi. Người phụ nữ từng bị đẩy ra khỏi nhà như kẻ thất bại, nay lại rực rỡ và được yêu thương đến vậy.
Buổi tiệc vẫn tiếp tục nhưng không khí đã nặng nề. Mẹ tôi ngồi thẫn thờ, mắt vô hồn. Anh Hoàng im lặng cả buổi, không còn cười cợt vui vẻ. Tôi biết, giây phút ấy, anh và mẹ đã hiểu: người họ xem thường nhất lại đang có cuộc sống hạnh phúc và viên mãn hơn bất kỳ ai.
Và có lẽ, đó mới chính là câu trả lời đẹp nhất cho những tổn thương chị từng chịu đựng.