Ngày cưới của con trai, giữa bao nhiêu náo nhiệt, thì một chi tiết lạc lõng khiến tôi khó chịu từ sớm: nhà gái đưa theo một bà cụ mù, bảo là “người thân quan trọng nhất” của cô dâu, phải được ở gần trong đêm tân hôn. Tôi ngơ ngác, chưa bao giờ nghe phong tục nào kỳ lạ như vậy.
Khi nhà gái vừa tới, tôi đã thấy bà cụ mặc đồ sẫm màu, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tay lần theo chuỗi tràng hạt, miệng thì thầm điều gì đó không rõ tiếng. Mấy người trong nhà tôi xì xào, nhưng vẫn lịch sự tiếp đón.
Đến lúc đưa cô dâu về phòng tân hôn, chính cô ấy nằng nặc dắt bà cụ vào, nói:
“Bà phải ở cùng tụi con nửa tiếng đầu tiên thì đêm tân hôn mới thuận hòa.”
Tôi phản đối kịch liệt:
“Không được! Đây là chuyện riêng của vợ chồng trẻ, làm gì có chuyện lôi người ngoài vào, lại còn là bà cụ mù?”
Bất chấp sự gay gắt của tôi, con trai cũng ngập ngừng nhìn vợ rồi thuyết phục:
“Mẹ, cho vợ con toại nguyện đêm đầu thôi, nửa tiếng rồi bà ấy về liền…”
Tôi gằn giọng:
“Không! Cưới xin kiểu gì mà mang hủ tục cổ hủ vào nhà? Muốn hòa thuận thì phải biết tôn trọng gia phong!”
Cuối cùng, cô dâu chỉ lặng lẽ dắt bà cụ ra ngoài hành lang, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn tôi lúc đó… cay đắng đến rợn người.
30 phút sau.
Cả nhà đang ăn tiệc thì tôi nhận được cuộc gọi hốt hoảng từ người giúp việc:
“Cô ơi, mở cửa không được, trong phòng tân hôn… anh nhà nằm bất tỉnh! Tay còn nắm lấy mép giường… mắt thì trợn ngược…”
Tôi bỏ cả mâm cỗ, chạy lên. Đập cửa mãi không ai trả lời. Đến khi phá khóa xông vào, cảnh tượng khiến tôi chết lặng:Con trai tôi nằm co giật, miệng sùi bọt trắng, còn cô dâu thì đã biến mất không dấu vết.
Nhưng điều ám ảnh nhất là:Trên tường phòng, có một dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng son đỏ:
“Đã bảo bà phải ở cùng… để giữ lại dương khí cho nó.”
Lúc đó tôi mới nhớ đến bà cụ mù. Nhưng khi chạy xuống tìm thì không ai thấy bà cụ đâu cả. Cả nhân viên khách sạn cũng nói:
“Từ lúc bà ấy rời khỏi sảnh là biến mất không qua camera nào… như chưa từng tồn tại.”
Tôi ngã khuỵu.
Sau này, khi công an vào cuộc, họ tìm ra một chuyện kinh hãi:
Cô dâu mà con tôi cưới… đã từng tổ chức 2 đám cưới trước đó ở những vùng khác nhau — và cả hai chú rể đều chết trong đêm tân hôn. Trong hồ sơ bệnh viện, họ đều bị mất máu nội tạng một cách bí ẩn.
Còn “bà cụ mù” – sau khi truy ngược lại qua tấm hình cưới nhà gái gửi – là một pháp sư nổi danh đã mất tích 7 năm trước ở vùng núi sâu Yên Bái.
Tôi vẫn không hiểu:Tại sao cô gái ấy lại chọn con trai tôi?Và điều gì đã xảy ra trong 30 phút tắt camera, đóng kín cửa, không ai chứng kiến?
Chỉ có một điều tôi tin chắc:Đêm tân hôn ấy… không chỉ là chuyện của hai người.Mà là một nghi lễ.Được chuẩn bị từ rất lâu.Và giờ… tôi chỉ còn lại một đứa con… nằm bất động trong phòng hồi sức… không biết có bao giờ tỉnh lại.