Trong không khí oi bức của buổi trưa hè, tôi bước vào phòng nghỉ của công ty, định lấy cốc nước mát. Cửa khép hờ, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt đánh rơi chiếc cốc: Sếp tổng, ông Hoàng – người nổi tiếng nghiêm khắc, đang ngồi đối diện cô thư ký Minh Anh, cả hai đút vịt quay cho nhau ăn. Những miếng thịt vàng ươm, bóng nhẫy mỡ, được đưa qua đưa lại trong tiếng cười khúc khích. Tôi đứng sững, không tin vào mắt mình.
Minh Anh phát hiện tôi đầu tiên. Mặt cô đỏ lựng, vội đứng dậy, dúi vào tay tôi một bao lì xì dày cộp. “Phí bịt miệng đấy,” cô nói, giọng run run nhưng cố tỏ ra tự tin. Rồi cô nháy mắt, thêm một câu khiến tôi sững sờ: “Chị cứ yên tâm, đợi em làm bà chủ rồi, sẽ tăng lương cho chị.”
Tôi nhìn bao lì xì, rồi nhìn Minh Anh, mỉm cười nhạt. Sau lưng, tôi lặng lẽ tháo nhẫn cưới, nhét vào túi áo. “Chúc cô sớm toại nguyện,” tôi nói, giọng bình thản. Minh Anh cười rạng rỡ, không hề nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của tôi.
Buổi tối, tôi về nhà. Ông Hoàng – cũng chính là chồng tôi – đã ngồi sẵn ở bàn ăn. Ánh mắt anh ta lướt qua tay tôi, dừng lại ở ngón áp út trống trơn. “Nhẫn đâu?” anh ta hỏi, giọng sắc lạnh.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp, giọng tỉnh bơ: “Chắc… rơi vào bồn cầu rồi.”
Anh ta nhíu mày, nhưng không hỏi thêm. Tôi quay đi, che giấu nụ cười nhạt trên môi. Anh ta không biết rằng tôi đã biết chuyện của anh và Minh Anh từ lâu. Cũng như anh không biết rằng bao lì xì Minh Anh đưa tôi không chỉ chứa tiền, mà còn có một USB – bên trong là toàn bộ bằng chứng về những giao dịch mờ ám của anh ta với đối tác nước ngoài.
Sáng hôm sau, tôi đến công ty sớm, gửi USB đó cho hội đồng quản trị. Chiều cùng ngày, ông Hoàng bị gọi lên họp khẩn. Khi anh ta bước ra, mặt tái nhợt, Minh Anh đứng đợi sẵn ở hành lang, vẫn ngây thơ hỏi: “Sếp ơi, mọi chuyện ổn chứ?”
Tôi đi ngang qua, nhìn cô ta, mỉm cười. “Cô sắp toại nguyện rồi đấy.”
Một tuần sau, công ty có tổng giám đốc mới. Tôi ngồi vào ghế của ông Hoàng, ngón tay áp út vẫn trống trơn. Minh Anh, giờ chỉ còn là thư ký bình thường, nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc. Tôi nháy mắt với cô, nói khẽ: “Cảm ơn bao lì xì nhé.”