Ngày đầu tiên sau đám cưới, tôi vừa xếp xong vali thì mẹ chồng bước vào phòng, tay ôm theo chiếc gối ôm cũ kỹ và nụ cười thoải mái đến rợn người.
“Mẹ ngủ cùng hai đứa nha, để còn chăm thằng Tùng, nó thiếu hơi mẹ là hay đau đầu lắm!”
Tôi sững sờ nhìn chồng. Anh cười trừ, gãi đầu bảo:
“Thôi chịu khó đêm đầu nha em, mẹ thương nên mới vậy…”
Tôi cố nặn nụ cười, gật đầu, lòng như có đá đè. Đêm tân hôn của tôi… thành ra ngủ ba người.
Cả phòng im lặng, chỉ có tiếng quạt quay và hơi thở nặng nề của ba người lớn. Tôi nằm ngoài cùng, giữa là chồng, sát trong là mẹ chồng. Không ai nói gì. Không gian kín mít đến ngột ngạt.
Đúng 12h đêm, tôi quay sang định kéo chăn cho chồng thì chết lặng.
Tôi thấy chồng mình đang nằm sát bên mẹ, tay quàng ngang bụng bà, đầu thì tựa lên vai bà như một đứa bé. Tệ hơn… mẹ chồng tôi đang thì thầm gì đó, tay vuốt tóc anh dịu dàng, rồi bất ngờ… bà hôn lên trán anh một cái rất chậm, rất quen thuộc – kiểu hôn của người yêu chứ không phải mẹ con.
Tôi trào nước mắt. Nhưng chưa kịp phản ứng thì mẹ chồng tôi chợt mở mắt nhìn tôi trừng trừng, như thể biết tôi đang nhìn. Bà mỉm cười, nói nhỏ như rít:
“Tôi nuôi nó 30 năm. Cô nghĩ cô có thể cướp nó khỏi tay tôi chỉ sau một đêm sao?”
Tôi bật dậy, tim đập loạn xạ. Không dám la lên, không dám phản ứng. Cảm giác như mình bước nhầm vào mối quan hệ méo mó mà chẳng ai nói ra.
Sáng hôm sau, tôi gói đồ bỏ về nhà mẹ đẻ.
Ba ngày sau, mẹ chồng xuất hiện, quỳ giữa sân, mặt đầy vết trầy xước, tay cầm theo tờ giấy chuẩn bị gửi viện tâm thần. Bà hét lên:
“Nó đòi giết tôi vì tôi không cho nó ngủ chung phòng với tôi nữa! Là cô, cô làm nó thay đổi!”
Người dân kéo đến xem đông nghẹt. Còn tôi… vừa sợ, vừa thương chính mình, chẳng hiểu đã cưới chồng hay cưới một vết rối loạn tâm lý chưa được đặt tên.